Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1755: ĐIỆN HẠ, TIM CHÀNG ĐẬP THẬT NHANH... (1)

Nhưng mà cô không biết ý nghĩ trong lòng đối phương lại giống với cô như đúc… Trên thế gian này, sao lại có con ma ngốc nghếch đáng yêu khiến người thích thế này chứ? Thế là Yêu Nghiệt nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực càng ngày càng đập không quy luật, chỉ có hôn mới có thể bình ổn lại. Vì thế Mạch Phi siết chặt nắm đấm chờ đợi hắn nói tin hoặc không tin, nhưng thứ chờ được lại là một cái ôm dịu dàng, cùng với một cái hôn mềm mại chỉ nhẹ nhàng chạm một cái liền rời đi. Cô choáng váng, đầu óc trống rỗng, nhất thời hoàn toàn không thể tin được hết thảy sự việc trước mắt mình. Trong lúc mơ mơ màng màng, thanh âm của đối phương như truyền từ chân trời đến, trống rỗng, xa xôi, lại không chân thực. “Nhà nàng ở đâu? Trong nhà còn cha mẹ không?” “Hả?” “Sau khi đại chiến lần này kết thúc, ta sẽ đến cầu hôn. Mạc Phi, tên thật của nàng...” “Mạch Phi, nhà thiếp… nhà thiếp không còn a… thiếp. Đợi đã, chàng… khi nào thì chàng phát hiện ra thiếp là con gái?” “Nàng đoán xem?” “... Thiếp không biết.” “Không biết thì đi gánh nước đi, ta mệt rồi, muốn tắm rửa đi ngủ, ngày mai nàng mang bọn ta đi trốn đi.” Kết quả binh lính nữ giả nam trang kia chạy trốn như bay, lúc trở về thì trên tay xách thêm hai thùng nước nóng. Nhưng khác với lúc trước, cô đã bại lộ thân phận nên cô cũng không dám ăn đậu hũ trắng trợn nữa. “Đứng đó làm gì? Lại đây chà lưng cho ta.” “...” Thật cẩn thận chà xát, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. “Xuống chút nữa đi, tránh đụng tới miệng vết thương.” “...” Càng thêm cẩn thận, sợ đụng tới cái gì không nên đụng. “Tốt lắm, lấy quần áo lại đây.” “...” Rốt cục đã xong ha ha ha! Bé hình người trong lòng Mạch Phi hoan hô không thôi, thật vất vả nằm ở sàn nhà bên cạnh hắn nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy hắn gạt mép giường, không thay đổi biểu cảm, nói, “Trên mặt đất lạnh không?” “Lạnh… Cũng không lạnh lắm!” Hôm nay nam thần nói thật nhiều, tiểu nhân hơi sợ. “Lên đây ngủ.” “… Hay là thôi đi.” “Ta lạnh.” Cô còn có thể nói gì? Cô còn có thể nói thế nào đây? Cô chỉ có thể ngoan ngoãn mang chăn đi lên giường, đắp chăn lên phía trên, thuận tiện lăn vào ổ chăn của hắn... Không hề lạnh chút nào, lừa người! Cô cuộn mình trong góc sợ không khống chế được sức lực hồng hoang trong cơ thể mà bổ nhào đến, suy nghĩ kĩ, hắn gọi cô lên thì nhất định hắn sẽ động thủ trước. Nhưng mà không hề có, nam thần nằm rất quy củ, mới một lát đã ngủ rồi. Việc này giống như một bàn thịt kho tàu đặt trước mặt, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn vậy. Sau đó là mười mấy ngày đêm trốn trốn tránh tránh, chỉ có thể nhìn không thể ăn, xoắn xuýt khó ngủ. Nụ hôn ngày đó giống như ảo tưởng, trừ việc hắn nói nhiều hơn một chút, mỗi ngày đều gọi cô lên giường thì những lúc còn lại hoàn toàn không khác trước kia chút nào. Thậm chí trước kia còn gọi cô bưng trà đưa nước thêm hương mài mực, nhưng bây giờ hắn tự làm tất cả. Cô có chút không hiểu. Rốt cuộc vào buổi tối thứ mười lăm, cô quyết định phải làm gì đó. Vì thế ngày đó mang chăn lên theo lệ thường, cô chỉ mặc đồ lót, không biết xấu hổ quấn lên giống như bạch tuộc. Đối phương đột nhiên cứng ngắc, không không không, có lẽ lúc cô vừa đi lên, hắn đã cứng ngắc rồi. Nằm thẳng tắp giống như thây khô, cả đêm cũng không xoay người chút nào. Cô cảm thấy hình như mình thông minh lên, bởi vì vừa nghĩ thì biết hình như lúc cô ngủ sàn nhà, tuy rằng hắn ngủ rất quy củ nhưng cả đêm cũng phải trở mình bốn năm lần. Cho nên… Không phải nam thần không muốn phản ứng cô, mà là... thẹn thùng!