Lần đầu tiên gặp mặt, cô mặc áo giáp của lính quèn, cẩn thận đứng ở cửa, nhìn trộm Tôn thần đang ở bên kia chăm chú xem thư tín. Hắn cứ lẳng lặng ngồi ở đó, một thân áo giáp màu bạc nhiễm máu. Mũ giáp đặt trên bàn, thẻ tre còn đang mở ra trong đôi tay dịu dàng như ngọc. Từ góc độ của cô nhìn qua, tóc hắn tối đen như mực, sườn mặt như được điêu khắc, so với bức họa mà nha hoàn đưa tới còn tuấn mỹ hơn ba phần. Đó là mối tình đầu của cô, cô chỉ cảm thấy yêu một người thật quá dễ dàng. Không cần nhiều thời gian, liếc mắt một cái thì đó là vĩnh hằng. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, môi khẽ mở, “Ngươi là binh lính mới tới sao?” Cả người cô chấn động, thật cẩn thận nhìn thẳng hắn, “Đúng.” Hắn nhìn cô, hơi cong khóe môi, “Lại đây, uống chén trà với ta.” Cô liền ở lại, bởi vì cô cảm thấy chỉ liếc mắt một cái thật sự không đủ. Người đàn ông này lạnh lùng tuấn tú, nói không nhiều lắm, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại lộ vẻ dịu dàng đến tận cùng. Không nên hỏi cô tại sao lại cảm thấy vị chiến thần không gần nữ sắc này dịu dàng, một giây kia nhìn thấy hắn cầm thẻ tre, cô liền biết bí mật của hắn. Một người đối với thẻ tre cũng có thể mềm nhẹ như thế, sao có thể là quái vật máu lạnh giết người không chớp mắt chứ? Cùng lắm chỉ là giả bộ dáng vẻ không gần nhân tình, dùng để uy hiếp tướng sĩ thôi... Sau đó, bọn họ sớm chiều ở chung, cô làm tân binh của hắn chăm sóc hắn, trong tối ngoài sáng ăn không ít đậu hũ. Cái ngày kết giới Ma tộc đóng lại kia, hắn trở về rất muộn. Toàn thân mang theo khí thế xơ xác tiêu điều, vào trướng nhìn thấy cô bỗng lại dịu dàng một cách thần kỳ. “Mạc Phi.” Hắn gọi, sau đó đi tới, đứng lại trước mặt cô. Cô biết lần này hắn mang binh tới là muốn đoạt lại cực phẩm đông châu trên mũ rồng của Long vương, cũng biết kết giới đóng lại có ý nghĩa gì đối với bọn họ. Tất cả tướng sĩ của Thần tộc sẽ bị vây ở Ma giới, cho dù lấy lại đông châu thì chốc lát cũng không thể đi được. Bọn họ sẽ thành cá trong nồi, bị Ma binh giết chết không còn một mảnh. Không, hắn sẽ sống sót, bởi vì hắn là chiến thần Đông Hải, cho dù hắn không thắng nổi mười vạn đại quân Ma tộc, nhưng tuyệt đối sẽ có năng lực tự bảo vệ mình. Chỉ tiếc tướng sĩ dưới tay hắn... “Ngươi đi đi, ta biết ngươi không phải Thần tộc.” “Ngươi… ngươi nói cái gì?” Lúc ấy cô rất khiếp sợ, nghĩ đến việc ngụy trang của mình có sơ hở. Tuy cô là bình dân, nhưng cô thấy rất nhiều Thần binh đến Ma giới kia cũng không có công lực. Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, hắn luôn không có biểu cảm bỗng lại nở nụ cười, đó là một nụ cười tươi sáng khác thường, một nụ cười có thể làm vạn vật trong thiên địa đều thất sắc. “Ngươi... cười cái gì?” “Không có gì, cười ngươi ngốc.” “Ta không ngốc!” Lúc ấy cô vội vàng cãi lại, vì chứng minh mình không ngốc, nói một loạt lời động viên bảo hắn không cần chán nản thất vọng, chỉ cần thời điểm Ma giới phong ấn trốn thật kỹ là được, nhất định có thể kiên trì đến ngày Ma giới mở ra. Làm người phải co được dãn được, cùng lắm thì cô giúp hắn trốn. “Ngươi giúp ta trốn, nghĩa là ngươi thừa nhận mình là Ma tộc?” Cô nói balabala một đống lớn, kết quả lực chú ý của đối phương đều đặt trên mấy chuyện không cần thiết. Cô rất tức giận, rồi lại cảm thấy điểm chú ý của đối phương cũng hợp tình hợp lý, không phải hắn hoài nghi cô là gian tế đấy chứ? “Ta không phải gian tế! Ta… ta chỉ nghe rất nhiều chuyện xưa của ngươi, cho nên... cho nên rất sùng bái ngươi!” Lời kia vừa thốt ra, đối phương lại mỉm cười, cô nhìn mà ngơ ngác, chỉ cảm thấy trên đời này sao lại có người vừa dễ nhìn vừa khiến người ta thích như vậy?