Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1756: ĐIỆN HẠ, TIM CHÀNG ĐẬP THẬT NHANH... (2)

Đúng vậy không sai, là một xử nam thuần chủng, vào buổi tối đầu tiên gọi cô đi lên thì Yêu Nghiệt đã hối hận rồi. Bảo cô giúp tắm rửa gì đó, hắn đã tạo thành thói quen rồi, chỉ tới lúc chung giường chung chăn thì hắn liền… liền… Ôi chao! Dù sao hắn cũng đã hối hận vì bảo cô lên giường ngủ, siêu cấp hối hận! Bởi vì ngủ cùng cô thật sự là, thật sự là... Nhìn đi lại nữa rồi, vừa ngủ cô liền bò lên người hắn, nếu không phải mỗi buổi sáng hắn đều dậy sớm hơn cô, còn không biết… Đợi đã, hôm nay cô còn chưa ngủ nữa! Yêu Nghiệt mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt mèo mở to vô tội, chớp chớp hai phát, sau đó lỗ tai nhỏ trắng noãn liền cách quần áo dán lên ngực hắn. Yêu Nghiệt. “...” Hắn cảm thấy nên giả chết thì hơn... “Điện hạ, tim chàng đập thật nhanh...” “... Ừ.” Hắn thừa nhận, cho nên cô có thể đi xuống rồi chứ? Nhưng mà không hề, cô càng dán đầu lên, hồi lâu sau, ngay lúc hắn nghĩ cô đã ngủ rồi thì cô lại đột nhiên mở miệng, “Có phải hai lớp chăn quá nóng không?” “...” Nếu càng ép xuống nữa thì hắn càng nóng! Cho nên hắn chỉ có thể ừ, cẩn thận dịch người ra bên ngoài, “Mau nằm xuống ngủ đi, ngày mai còn phải… Ực…” Nơi nào đó đột nhiên bị cọ đến, Yêu Nghiệt lập tức hít một ngụm khí lạnh. Người nào đó khởi xướng cũng bị dọa một chút, không biết làm gì cúi đầu, từ cổ đến bên tai đỏ hồng một mảnh. Cô tự nhận cô cũng không phải người tốt gì, cho nên đối với này đó, cô hiểu chứ. Cô còn nữ giả trang nam đi theo Thích Uyển Như trà trộn vào kỹ viện, chọc thủng giấy dán cửa sổ thưởng thức xuân cung sống. Tuy rằng đâm thủng giấy dán cửa sổ nhưng vẫn cách một tầng bình phong, cô chỉ thấy loáng thoáng một chút, xem cũng không được rõ ràng. Chỉ nhìn bóng dáng, mơ hồ biết bên hông người con trai lộ ra một đoạn ruột như hai ngón tay, tiến vào thân thể người con gái. Cho nên, ấy ấy chính là quấn ruột của hai người vào với nhau? Khi sinh con ra, chẳng phải chính là từ trong ruột sao? Sao lúc cô nói như vậy với Thích Uyển Như thì nước trà trong miệng Thích Uyển Như đều phun hết vào mặt cô, cầm cái quạt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đập ót cô một cái, hạ giọng cảnh cáo sau này cô không được nhắc lại nữa! Cái đồ vật này nọ kia cũng không phải ruột, ruột người sao có thể lấy từ trong bụng ra được chứ? Cô cũng cảm thấy như vậy, cô vẫn luôn luôn tin tưởng Uyển Như tỷ. Nhưng mà cô thật sự rất tò mò nên vẫn không nhịn được mà hỏi mãi, không lấy được đáp án từ chỗ Thích Uyển Như liền dứt khoát quay người lại, “Không nói thì không nói, cùng lắm muội về nhà hỏi anh trai!” “Không được!” Vẻ mặt khi đó của Uyển Nhi tỷ quả thật là muốn điên rồi, vừa nói sợ cô, vừa cảnh cáo cô nhất định không được đi hỏi Mạch Lăng. Cô cũng rất biết nghe lời mà đồng ý, chẳng qua điều kiện tiên quyết là cô phải biết được đó là cái gì. Vẻ mặt Uyển Như tỷ như ăn phải hoàng liên, hồi lâu sau gian nan gật đầu nói, “Được rồi.” Lúc sau cô liền lấy được rất nhiều sách đông cung đồ từ chỗ Uyển Như tỷ, thế mới biết, đoạn ruột kia đến cùng là cái gì... Vì thế mới nói người không biết thì không sao, người biết rồi thì liền có tội. Cô căng cứng thân mình không dám cử động chút nào, chỉ có thể nằm dưới thân người nọ, đợi người ấy hô hấp ồ ồ hồi lâu, cuối cùng đứng dậy dùng chăn cuốn cô lại ném vào góc tường. Sau đó hắn đi xuống giường ngồi thiền, cô lui vào góc tường nhìn mà nơm nớp lo sợ, một hồi lâu thấy hắn quay lại vẻ mặt bình thản đi ngủ. Đột nhiên, trong lòng không biết có tư vị gì.