Gần trăm năm qua núi Đạo Vương không có phóng đạn báo hiệu gì, lần trước còn là từ lúc Đại Thanh mất nước. Cho nên nhất định là xảy ra chuyện quốc gia đại sự gì đó, vì thế khỏa thân cũng phải đến. Nhưng khi qua nhìn một cái, cũng không có chuyện gì, chỉ là trong đại điện có thêm hai khuôn mặt quen thuộc đã lâu không gặp thôi… “Sư muội! Muội trở lại rồi? Nếu như muội còn không trở lại nữa thì huynh cũng xanh cỏ mất! Từ lúc muội mất tích đã hơn nửa năm sư phụ không cho phép huynh chơi game! Núi Đạo Vương vừa cắt điện vừa cắt mạng, huynh đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi!” Người đầu tiên khóc lóc quả nhiên vẫn là Vô Ưu, nước mắt nước mũi ròng ròng, đau khổ nói, “Huynh đã nói với sư phụ hết lần này đến lần khác là người tốt không sống lâu, tai họa lưu lại nghìn năm rồi mà sư phụ không nghe, cắt điện cắt mạng của huynh còn không cho huynh xuống núi hu hu hu! Huynh sống thê thảm quá, thê thảm quá....” “Khụ khụ khụ!” Vô Ngân ho khan vừa định cứu nguy, nhưng Đậu Đậu bên kia đã bắt được trọng điểm. “Người tốt không sống lâu?” “Ừ ừ!” “Tai họa lưu lại nghìn năm?” “Ừ… Á! Sư huynh, huynh đạp đệ làm gì?” Vô Ưu hung tợn trừng Vô Ngân một cái, Vô Ngân ho khan hai tiếng, “Sư muội à, chúc mừng muội làm Ma quân. Cũng, cũng chúc mừng sư muội phu làm Đế Tôn.” Đậu Đậu ừ một tiếng qua loa lấy lệ, không định bỏ qua cho Vô Ưu đầu tóc bù xù, “Sư huynh, vừa rồi huynh nói là ai là tai họa?” “Muội… Đương nhiên không phải muội rồi! Ý huynh là muội người tốt tự có thiên tướng ha ha ha! Người tốt tự có thiên tướng!” “Hừ, vậy còn được.” Đậu Đậu vừa dứt lời, Vô Ưu đã thở phào nhẹ nhõm, sau đó đáng thương nhìn Vân Tung, “Sư phụ, con có thể đi sửa đường điện đường mạng rồi chứ?” Vân Tung không biết làm sao xua tay, “Đi đi đi đi nhìn thấy con là phiền lòng, sửa xong bật đèn lên, còn nữa, nhớ phải qua đây ăn cơm uống rượu tẩy trần cho sư muội con đấy!” “Vâng, con biết rồi con đi ngay đây!” Vô Ưu chạy đi như một làn khói, Vô Ngân không biết làm sao lắc đầu, “Sư muội à, thật ra thì cũng quá nửa năm huynh chưa trồng hoa rồi.” Vốn dĩ, sư muội của bọn họ bị Ma quân đưa về Ma tộc, ban đầu bọn họ vẫn rất đau lòng rất khó sống rất ăn không biết ngon đêm không thể chợp mắt, đương nhiên cũng không có tinh lực mà đi chơi trò chơi làm vườn trồng cỏ. Nhưng hắn thân là đệ tử dày công tôi luyện thuật đoán mệnh nhất núi Đạo Vương, hắn cảm thấy mệnh cách của sư muội hắn không tệ hại như vậy. Cho dù không phải đại phú đại quý gì, nhưng cũng không đến nỗi tuổi còn trẻ đã chết. Hơn nữa hắn cảm thấy, với tính cách gây thù hận đó của sư muội hắn, bị nhiều người ám hại như vậy là tại sao? Đương nhiên nhất định là thân phận có cái bí mật gì không thể để cho người khác biết rồi. Huống hồ người tốt không sống lâu tai họa lưu lại nghìn năm, sư muội hắn lại không phải là người tốt gì cả. Cho nên, khụ, hắn dùng những lời nói vô cùng kì diệu này thuyết phục Vô Ưu. Sau đó Vô Ưu tin rồi, anh ta liền ôm bàn phím cơ đi chơi game. Tiếp theo đó là, núi Đạo Vương đã đi lên những ngày tháng khổ cực không có điện không có mạng chỉ có thể dựa vào chế tạo đèn cầy giết thời gian thuận tiện dựa vào đèn cầy chiếu sáng. Cho nên đây cũng là lý do vì sao vừa rồi hắn nhất định phải ngăn cản Vô Ưu, bởi vì với tính cách của Vô Ưu kia thì không đến hai câu đã khai hắn ra rồi. Nói sư muội là tai họa gì đó, khụ, oan này phải để Vô Ưu gánh thôi. Nghĩ đến đây, Vô Ngân nhìn về phía Nhị sư huynh đang cài nút áo, “Nhị sư huynh, huynh phụ trách nấu cơm nhé?” Nhị sư huynh không có chút ý kiến nào đối với chuyện này, xoay người đi vào phòng bếp trổ tài nấu nướng, ngược lại là Đại sư huynh hắng giọng, muốn trở mặt nói Đậu Đậu mấy câu, liếc thấy tiểu hồ ly chạy loạn bò loạn trong đại điện, lời đến khóe miệng lại thành, “Không sao thì tốt, trở về là tốt rồi!”