Hắn còn có tư cách gì dạy dỗ tiểu sư muội chứ? Hắn đã có hai đứa con với yêu rồi! Một đứa hở mông bò loạn khắp nơi trên đất, một đứa cả ngày tay đấm chân đá ở trong bụng, hắn có thể làm thế nào chứ? Hắn cũng rất không biết làm sao. Nhớ hồi đó, hắn là một Đại sư huynh chính trực biết bao nhiêu... Đậu Đậu hiếm khi thấy Vong Trần muốn mắng lại không tiện mắng mặt xoắn xuýt như vậy, nhịn cười rất khổ sở. Vì vậy cô vỗ bả vai Đại sư huynh, “Sư huynh, đừng khóc, muội hiểu, muội hiểu cả.” Vong Trần suýt nữa rơi lệ đầy mặt, ánh đèn trong đại điện đột nhiên sáng lên. Vô Ưu sửa xong đường điện đắc ý gạt công tắc, hơn nửa năm rồi cuối cùng cũng lần nữa nhìn thấy ánh sáng. Anh ta còn nghi ngờ máy tính của anh ta đã gỉ sét, điện thoại bị hỏng rồi! Sau đó là một bữa tiệc rượu náo náo nhiệt nhiệt đến quá nửa đêm, đèn đuốc trong đại điện sáng choang, trên bàn lại vô cùng khác thường mà có đồ ăn mặn. Theo cách nghĩ của Nhị sư huynh, dù sao núi Đạo Vương đã phá sắc giới rồi thì việc kiêng đồ mặn này, phá hay không phá hình như cũng không có gì khác nhau lắm. Các sư huynh đệ dẫn theo người nhà, tiểu hồ ly hóa thành hình người chạy loạn khắp nơi, con nào không hóa thành hình người cũng bò loạn khắp nơi đòi gặm đùi gà. Viên Viên lăn lộn với bọn tiểu hồ ly, chạy tới chạy lui rất vui vẻ. Biển Biển thì trời sinh tính tình lạnh lùng không thích náo nhiệt, yên lặng ngồi ở bên cạnh Đậu Đậu, thong thả ung dung ăn cơm. Sau khi cơm no rượu say, Vân Tung ngồi ở vị trí chủ uống rượu với Bạch Chỉ, say bí tỉ, cảm thấy cuộc sống rất viên mãn. Vì vậy, ông ấy uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, đứng lên bắt đầu làm việc, “Yên lặng một chút!” Các đồ đệ đang nhao nhao đều yên lặng, chỉ có bọn tiểu hồ ly không rõ chân tướng vẫn còn đang gặm đùi gà. Ông ấy lấy một đôi ngọc bội ra khỏi bảo khí trữ đồ, ngọc bích thượng hạng, long phượng điêu khắc cũng sinh động như thật, nhìn qua đã biết có lịch sử lâu năm rồi. Nhưng thứ đồ như ngọc, từ trước đến giờ đều sẽ không bởi vì thời gian lâu dài mà mất giá, ngược lại, chính bởi vì thời gian lâu dài nên đôi ngọc bích đó đã sớm được ông ấy mài thành xanh biếc long lanh óng ánh. Chúng đồ đệ chưa từng nhìn thấy đôi ngọc bội này, nhưng Bạch Chỉ đã từng thấy rồi. Lúc lão tổ vẫn chưa phi thăng, bọn họ là sư huynh muội, khi đó tình cảm tốt, không có gì không nói được với nhau. Có một khoảng thời gian ông ấy khổ luyện học chạm trổ, mua được không ít ngọc thô chưa chạm trổ, trau chuốt từng mũi từng mũi, tặng không ít đồ chơi nhỏ cho bà ấy. Mặc dù cũng không tinh xảo gì cho lắm. Về sau nữa, lúc ông ấy bắt đầu chạm trổ đôi ngọc bội này thì kĩ năng đã có thể sánh bằng thợ chạm ngọc giỏi nhất lúc ấy. “Sư muội... đôi ngọc bội này, ta đã giữ trong tay không biết bao lâu rồi.” Vân Tung đột nhiên mở miệng, nói xong câu này, bầu không khí liền im lặng. Các đệ tử hóng chuyện nín thở, ai cũng xách tiểu hồ ly nhà mình, cố gắng giảm cảm giác tồn tại. Lợi hại, điệu bộ này của sư phụ bọn họ là muốn cầu hôn chỗ đông người à? Được, vậy thì vấn đề tới rồi, sư phụ thành hôn, bọn họ là đồ đệ có cần phải tặng quà không? Có phải mừng phong bì cho sư phụ không? Hơn nữa, mặc dù bọn họ không một ai ngoại lệ đều ở bên Hồ yêu, có phải cũng nên bái thiên địa kết hôn không? Lúc chúng đệ tử suy nghĩ đủ thứ, Vân Tung vung tay lên, đèn trong điện liền tối đi. Nến lúc trước dùng để chiếu sáng không biết liên kết với nhau từ lúc nào, từng ngọn từng ngọn sáng lên, cuối cùng thành một hình trái tim cực lớn. Đậu Đậu bị màn ân ái này của lão già mất nết làm cho đờ ra, phụt một tiếng, phun ngụm rượu lâu năm ra ngoài. Cô ghen tỵ đấy nhá, cô kết hôn với nam thần cũng chưa có cái đãi ngộ này. Ôi chao, lỗ rồi lỗ rồi lỗ to rồi, làm sao cô có thể tùy tùy tiện tiện gả như vậy chứ?