Đậu Đậu lập tức ngẩn ra, sau đó Yêu Nghiệt đen mặt lại. Vừa định ném thằng nhóc hóa thành hình người đó ra xa một chút, đã nghe thấy sư thái Bạch Chỉ vô cùng lo lắng mở miệng, “Chúc mừng Đế Tôn chúc mừng Đế Tôn, Đế Hậu, đây là điềm báo sắp có hỷ rồi!” Sau đó nhân lúc vợ chồng hóng chuyện không rõ chân tướng đang ngẩn ra, bà ấy vội vàng nhận lấy tên nhóc mơ mơ hồ hồ còn không biết xảy ra chuyện gì kia. Đậu Đậu nhớ đến hình như nhân gian có cách nói như vậy. Hơn nữa, nhan sắc chính là chính nghĩa, đứa bé xinh đẹp như thế, cô so đo với nó làm gì? Vì vậy ngay trước mặt nam thần đến trẻ con cũng ghen nhà mình, Đậu Đậu véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Hoa, “Sư thái nói đúng.” Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, liếc thấy ánh mắt Yêu Nghiệt “oán giận” nhìn Hoa Hoa, quả quyết giao Hoa Hoa cho Viên Viên. Viên Viên lớn một chút xíu như vậy, bế được một lát đã đặt đứa bé xuống đất, sau đó nhìn tên nhóc cởi truồng bò tới bò lui trên đất một cái, lập tức giơ ngón tay ra chọc chọc mông Hoa Hoa. Bạch Chỉ, “...” Nhìn thấy trong mắt Yêu Nghiệt cuối cùng cũng không còn “oán giận” nữa, bà ấy thở phào, vội vàng vẫy tay gọi Vân Tung tới. Nhưng Vân Tung lại là ông lão tương đối kiêu ngạo, hất cằm chỉ một chữ, “Hừ!” Đi hơn nửa năm không có một tin tức, còn muốn ông ấy đứng lên đón à? Ông vẫn là sư phụ của cô đấy! Không có cửa đâu! Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, quả quyết cười hì hì đi tới, “Sư phụ, người nhìn con mang cái gì đến cho người này?” Vân Tung thầm nghĩ, nha đầu con còn có thể mang thứ gì tốt cho ta chứ? Nhưng ngoài mặt vẫn ha ha cười một tiếng, “Không dám, bây giờ con là Ma quân rồi, một ông lão tu đạo như ta nào dám nhận đồ của con?” “Ồ, thật thế à? Vậy được, con không tặng nữa.” Quả nhiên Đậu Đậu rất không coi mình là người ngoài, khóe miệng Vân Tung giật giật, “Thứ gì?” Đậu Đậu chê, “Không phải người nói người không dám nhận à?” “Bây giờ ta dám nhận còn không được à?” “Đây, miếng giặt đồ. Một miếng cho người dùng, một miếng cho người quỳ! Đây coi như là quà tặng kết hôn của người và sư thái! Con tặng trước!” Cô tình cờ phát hiện ra chín miếng giặt đồ trong vòng tay, dù sao để không cũng phí, tùy tiện đưa cho Vân Tung là được. Vân Tung vốn dĩ nghe thấy cô nói là miếng giặt đồ còn rất vui vẻ, khóe miệng mới vừa cong lên một chút đã nghe thấy cô nói một miếng là cho ông ấy dùng một miếng là cho ông ấy quỳ, khóe miệng lập tức giật giật, đặc biệt muốn yên tĩnh. Nghe xem, nghe xem tiểu đồ đệ của ông ấy nói cái gì đi, cô lại không thể nói dễ nghe hơn một chút à? Mặc dù cô nói là sự thật, nhưng làm người cũng không thể nói thẳng thắn quá được. Khéo léo đưa đẩy uyển chuyển nhận định tình hình mà ông ấy dạy cô trước kia đâu rồi hả?! Biết co biết duỗi ông ấy dạy cô trước kia đâu rồi?! “Ha ha, ngại quá, con dùng hết rồi.” Đậu Đậu nói xong lại giơ giơ hai miếng giặt đồ huyền thiết trong tay kia, “Người thật sự không muốn ạ?” “Muốn! Đương nhiên muốn!” Vân Tung đen mặt nhận lấy miếng giặt đồ, Đậu Đậu cảm thấy vạn sự đại cát. Sư phụ cô luôn luôn là cái đức hạnh bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, bây giờ đã nhận miếng giặt đồ rồi, chuyện hơn nửa năm không từ mà biệt có lẽ cũng có thể bỏ qua. Đậu Đậu đoán cũng không sai một chút nào, Vân Tung vốn dĩ cũng không muốn bắt cô bế quan suy nghĩ hay là thế nào cả. Đồ đệ của ông ấy đã làm Ma quân, ông ấy tức giận làm màu một chút là được. Chuyện vui vẻ như vậy phải chúc mừng, bế quan suy nghĩ vứt qua một bên đi. Vì vậy Vân Tung bắn một viên đạn báo hiệu ra ngoài, toàn bộ sư huynh đệ núi Đạo Vương đều tới. Người quần áo xộc xệch thì quần áo xộc xệch, người dẫn theo người nhà thì dẫn theo người nhà.