Vậy nên anh ta rất ghét cái kiểu vơ đũa cả nắm này, anh ta cũng rất ghét cái tính cố chấp này của Diệp thành chủ.
Ma trong sơn trại thì đã sao?
Ai mà không có lúc phạm phải sai lầm chứ?
Phạm tội thì nên trừng phạt, nhưng sự trừng phạt này không nên dồn lên đời sau của bọn họ!
Huống hồ bọn họ đã phải chịu sự trừng phạt trong suốt mấy nghìn năm, tội dù có nặng đến mức nào đi chăng nữa cũng nên nhạt dần.
Hận chỉ hận một nỗi bọn họ không thể đầu thai thành người, nếu không đã sớm không phải chịu khổ. Gánh tội gánh đến trăm kiếp, tội có nặng đến đâu cũng đã trả giá triệt để.
Anh ta có thể đồng ý đi cùng Đậu Đậu, một phần nguyên nhân có lẽ chính là vì thế. Giúp cô soán vị, ít ra anh ta cũng có công lao xây dựng thời đại mới, còn về chế độ, dù thế nào cũng sẽ có quyền lên tiếng. Phần anh ta, anh ta không cầu, chỉ cầu mong sau khi cô soán vị xong có thể tha cho đám ma đó, để bọn họ không cần phải chịu khổ nữa, để đời sau của bọn họ cũng không cần phải chịu khổ nữa.
Thế là Diệp thành chủ đau đớn vô cùng nói một hồi lâu, Diệp Vô Song vẫn câu nói đó, “Con phải đi cùng cô ấy.”
“Đi, đi cùng cô ấy? Tại sao? Tại sao nhất định phải đi?”
Diệp lão thành chủ không hiểu, Diệp Vô Song nhíu mày lại đang nghĩ nên giải thích như thế nào, Đậu Đậu đã hắng giọng mở miệng nói một câu làm người khác kinh ngạc, “Bởi vì, anh ta thích tôi.”
“Phụt!”
Mạch Lăng không nhịn được phun ra trước, tiếp theo là Bạch Dạ.
Sau đó hai người quay sang nhìn nhau một cái, im lặng cầm bánh ngọt nhét vào miệng.
Đậu Đậu hồ nghi nhìn bọn họ, “Diệp thành chủ, tình hình của con trai ông bản thân ông biết rất rõ. Anh ta căn bản không thể lấy vợ được, cứ ở đây chờ đợi tiêu hao chi bằng đi cùng ta đến Ma đô còn hơn.”
“Cùng, cùng ngươi?” Diệp lão thành chủ cứng đơ, sau đó phản ứng lại, “Ngươi dựa vào đâu mà nói con trai ta không thể lấy vợ chứ!”
“Rất rõ ràng, anh ta bại liệt, anh ta không lên được.”
Đậu Đậu nói một cách như điều đương nhiên, hoàn toàn không cảm thấy bản thân đã nói những lời vô cùng nhẫn tâm.
Mục đích của cô rất rõ ràng, đó chính là đưa Diệp Vô Song đi. Nếu đã không thể nói với Diệp thành chủ mục đích thực sự của bọn họ, vậy thì bất luận lấy cái cớ gì cũng được đúng không?
Chỉ cần có thể đưa Diệp Vô Song đi là được!
Quan tâm cô dùng lý do gì làm gì chứ?
Huống hồ những điều cô nói rất có lý, rất có căn cứ đó chứ, chân bị bại liệt, thông thường đều là bắt đầu từ cột sống, nếu như vậy thì bộ phần từ eo trở xuống sẽ hỏng hết!
Khi cô còn ở Nhân giới đã nghe không ít những tin tức như thế này.
Ấy, nói thế nào nhỉ?
Cùng là từ Nhân giới đi đến đây, Mạch Lăng lại không nghĩ như vậy.
Còn chưa nói đến việc rốt cuộc Diệp Vô Song có phải vì cột sống bị tổn thương mới dẫn đến bại liệt hay không, cho dù là phải nhưng con bé ở trước mặt bao nhiêu người nói anh ta không lên được như vậy, không hay lắm đâu nhỉ?
Vậy nên anh ta vừa nghe vậy liền phun ra ngoài, giống với Bạch Dạ.
Đại Vu Sư và Thích Uyển Như lại không có biểu cảm gì đặc biệt, hình như là không còn sợ khi thấy chuyện kì lạ nữa.
Ngược lại Diệp Khuynh Thành trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm Đậu Đậu một hồi lâu, trong lòng lại càng đau lòng xót xa thay cho Yêu Nghiệt… Hóa ra ái nam ái nữ mới là công!
Anh ta ái nam ái nữ như vậy, sao anh ta có thể ở trên được chứ?
Nhưng sự thực đã bày ra trước mặt, cô ta không thể không tin mà!
Thử hỏi một tên ái nam ái nữ thích đàn ông và thích nằm dưới sẽ chủ động đề nghị muốn một tên ma không lên được sao?
Cho nên, không nói gì nữa, bái phục!
Diệp Khuynh Thành bái phục đến bắt đầu vỗ tay, sau đó vừa nhìn thấy Diệp thành chủ trừng mắt lên nhìn mình, lập tức thu bàn tay lại, dứt khoát thẳng thắn, ồ, không, là tận tình khuyên bảo.
“Cha à! Cha không thể không vì Đại ca mà suy xét chứ! Anh ấy anh ấy anh ấy, anh ấy đã không lên được rồi, đi cùng ai chẳng phải cũng đều giống nhau sao? Chỉ cần có người muốn chăm sóc anh ấy thì chẳng phải nửa đời còn lại đã có chỗ dựa rồi à? Lỡ như Bạch thần y không thể trị khỏi được thì sao, đúng không?”