“Vùng biên giới, có tám vùng đó!”
Đậu Đậu vừa nghe xong liền chết lặng, biểu cảm cũng vỡ toác ra từng chút một, “Câu này của ngươi là có ý gì?”
Vùng biên giới không phải chỉ có một thôi sao?
Đáp án… tất nhiên là không!
“Vùng biên giới có bốn vùng, Đông, Nam, Tây, Bắc, Nếu như cộng thêm cả Đông Nam, Tây Bắc, Tây Nam, Tây Bắc vậy thì vùng biên giới có tám cái!”
Đại Vu Sư nói xong, yếu ớt thở dài, “Là công lực của ta không đủ, chỉ có thể bói ra đến vùng biên giới, còn về ở đâu… không bói ra được.”
Đậu Đậu vừa nghe vậy liền trầm mặc, sau đó thay đổi nói, “Nếu đã vậy, thì về Ma đô. Đại Vu Sư, sao?”
“Ừ, về Ma đô, về Ma đô rồi lại tiếp tục tìm xem.”
“Vậy được, đi thôi.”
Trước giờ tính cách của Đậu Đậu đều là vội vội vàng vàng nói làm cái gì là nhất định muốn làm cái đó, sau khi thành ma, điểm này vẫn không thể thay đổi.
Trong lòng cô, có lẽ soán vị chỉ là một nhiệm vụ. Chỉ là một cuộc tấn công mà mẹ cô muốn cô làm, anh trai cô muốn cô làm, cô có trách nhiệm phải đi hoàn thành nhiệm vụ đó. Dù sao đã thành ma rồi, rảnh rỗi, tìm cho mình chút việc để làm không tốt sao?
Tất nhiên, trước khi về Ma đô, chào tạm biệt Diệp thành chủ cũng là một việc không thể thiếu.
Diệp thành chủ nghe được tin bọn họ sắp đi liền ra sức giữ lại, “Các vị ở lại thêm một thời gian đi, lão còn chưa có dịp nói lời cảm ơn ân đức của các vị mà!”
Ân đức mà Diệp thành chủ nói tất nhiên là ân đức khiến con gái của ông ta cải tà quy chính.
Nhưng Đậu Đậu cảm thấy ông ta không cần phải cảm ơn.
Bởi vì…
“Diệp thành chủ, chúng ta chuẩn bị dẫn theo con trai ông đi. Vậy nên câu cảm ơn này của ông, chúng ta thật không dám nhận.”
“Cái gì! Các người muốn dẫn con trai ta đi?” Diệp lão thành chủ đập bàn đứng lên, “Không được! Con trai ta vừa trở về, hơn nữa nó còn phải kế thừa vị trí thành chủ của ta! Nó đi rồi ta phải làm sao? Thành Tân Nguyên phải làm sao?”
“Cha! Cha còn có con mà.”
Diệp Khuynh Thành lên tiếng đúng lúc, một câu nói khiến Diệp lão thành chủ nghẹn đến muốn chết.
Đúng, ông ta còn có một cô con gái, ông ta cũng nói là thành Tân Nguyên hoàn toàn đều dựa vào con trai và con gái. Nhưng, nhưng cô con gái này của ông ta có thể không? Đầu óc không có não! Nó có thể làm gì chứ? Nó cũng chỉ có thể cướp đoạt đàn ông nhà người ta mà thôi!
Ông ta vốn đang nghĩ tại sao mấy ngày hôm nay nó lại ngoan ngoãn như vậy.
“Con đã sớm biết Mạch nhị tiểu thư sẽ đưa Vô Song đi đúng không?”
Diệp lão thành chủ nhả ra một câu như vậy, Diệp Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng, “Không biết.”
“Không biết? Ta thấy con là người biết rõ nhất mới đúng đó! Ta không đồng ý! Ta kiên quyết không đồng ý!”
“Diệp thành chủ, con trai ông tự nguyện đi theo chúng ta.”
“Ta không tin! Vô Song, Vô Song con nói đi, con tự nguyện đi theo bọn họ sao?”
Diệp Vô Song vốn dĩ đang muốn xem Đậu Đậu giải thích với cha anh ta như thế nào, không ngờ cha anh ta lại muốn tự anh ta phải nói.
Anh ta có thể nói thế nào?
Anh chỉ có có thể gật đầu, “Ừ.”
Diệp lão thành chủ chết lặng, sau đó liền đau đớn vô cùng, “Vô Song à, cha biết, cha có lỗi với con. Nhưng cha đã cố gắng hết sức rồi! Cha tìm con bao nhiêu năm nay, cha đã cố gắng hết sức…”
Diệp Vô Song không muốn để ý đến ông ta, thậm chí không muốn tranh luận với ông ta.
Có điều anh ta cũng không hẳn ghét Diệp thành chủ, chỉ đơn thuần là vô cảm mà thôi.
Có lẽ anh ta đã ở sơn trại quá lâu, anh ta cảm thấy những người anh em ở sơn trại mới chính là người thân của mình.
Vậy nên từ khi Diệp thành chủ đón anh ta về đây, phản ứng đầu tiên khi biết được anh ta đã lớn lên ở sơn trại chính là anh ta có bị đám người tội ác tày trời kia hành hạ bóc lột không, anh ta đối với người cha này hoàn toàn là vô cảm.
Cái gì gọi là đám ma tội ác tày trời ở sơn trại?
Bọn họ đã nuôi anh ta!
Lúc anh ta bị tàn phế, là bọn họ cứu anh ta!