Chỉ có Đậu Đậu rất thản nhiên nhận lấy sự cảm kích của Diệp thành chủ, mặt không đỏ, tim không loạn, thở không dốc, “Ta sẽ làm vậy mà thành chủ, ta thề.”
“Vậy thì được, vậy thì được…”
Diệp lão thành chủ nước mắt nhạt nhòa kéo tay Diệp Vô Song đặt vào lòng bàn tay Đậu Đậu, nỗi xót xa hệt như gả con gái đi vậy.
Sắc mặt Diệp Vô Song không đỏ không đen, ho mấy tiếng, “Diệp thành chủ, thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn con phải đi đây.”
“Ấy, được.”
Diệp lão thành chủ trả lời một tiếng, lấy từ trong tay nha hoàn một túi tiền, cẩn thận tỉ mỉ đặt vào lòng bàn tay Diệp Vô Song, “Số tiền này con cầm lấy, nếu không đủ thì cứ cho bồ câu đưa thư về đây. Bất luận là xa xôi đến đâu, cha cũng sẽ phái người hầu mang đến cho con!”
“… Vâng.”
Diệp Vô Song không bằng lòng vâng một tiếng. Vốn dĩ là không định nhận, nhưng suy xét đến tính cách dai dẳng không chịu buông tha của Diệp thành chủ, nếu không nhận, bọn họ sẽ lại phải tốn thêm thời gian ở lại đây.
Anh ta đã không thể chờ đợi nữa, cũng không thể đợi nổi, phải hỏi Ma nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Đừng cho rằng cô ta là Nhiễu Lan Đằng chín lá là có thể làm xằng làm bậy!
Anh ta đồng ý đi cùng cô, một mặt là do phân phó của Thiếu tướng quân, một mặt khác là nể tình thấy cô còn có chút tình người hơn Ma quân, cảm thấy cô có thể sẽ đặc xá cho đám ma tộc lưu lạc nhiều năm trong sơn trại.
Ấy, nói đến Thiếu tướng quân, Diệp Vô Song không kìm được quay đầu lại tìm kiếm.
Đậu Đậu nhạy bén cảm nhận được, lập tức nói, “Anh ta đi dặn dò đám tướng sĩ giữ thành, dốc sức để chúng ta trở về Ma đô nhanh hơn một chút, dốc sức để chữa trị cho bệnh của anh.”
Thực ra câu phía sau, Đậu Đậu có thể không thêm vào, nhưng có Diệp lão thành chủ ở đây, để vừa lòng ông ta, cô liền nói như vậy.
Dù sao cô cũng không có nói dối, vốn dĩ Diệp Vô Song đã có bệnh, không cần biết anh ta có lên được hay không thì đôi chân kia của anh ta chẳng phải có bệnh sao? Không có bệnh thì ngồi xe lăn làm gì?
Quả nhiên cô vừa nói như vậy, Diệp lão thành chủ ngay lập tức cảm kích vô cùng. Đậu Đậu đoán, ông ta có thể cảm thấy con trai ông ta đã tìm được chốn nương tựa tốt đẹp rồi.
Thế nhưng sự thật lại là… Ha ha.
Cô chỉ vì soán vị thôi, chứ không định vừa soán vị vừa cướp mỹ nam…
Hơn nữa, Diệp Vô Song tính là mỹ nam quái gì, cái vị Tôn thần kia mới…
Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, Đậu Đậu nhấp nhấp môi, sau đó bình thản nhìn Diệp thành chủ một cái, nói, “Diệp thành chủ, bệnh của Vô Song đã kéo dài bao nhiêu năm như thế, muốn điều trị cho khỏi thì cần đến chút thời gian. Có điều một khi có tin tức, ta sẽ báo cho thành chủ biết.”
“Được, được được được. Vậy, vậy mọi người đừng dây dưa thêm ở đây nữa, mau đi đi!”
“… Ừ, tạm biệt.”
Đậu Đậu nói xong đưa mắt nhìn mấy tên đang hóng hớt ăn dưa một lượt, đặt hai đứa nhỏ cả quá trình đều không nói gì vào vòng tay, đẩy xe lăn của Diệp Vô Song đi ra ngoài.
Thế là một đoàn ma hừng hực đi ra khỏi phủ Diệp gia, mãi đến đi ra khỏi thành Tân Nguyên một đoạn xa không nhìn thấy Diệp thành chủ cố gắng vẫy đôi tay già nhăn nheo nữa, cuối cùng Đậu Đậu cũng thở phào bỏ tay ra, “Anh, anh đẩy đi.”
Bạch Dạ phụt một tiếng bật cười, vỗ vỗ vai Mạch Lăng, nhưng lại tỏ vẻ đồng cảm với Diệp Vô Song.
Y hiểu rất rõ tính cách của Diệp Vô Song, bình thường nhìn có vẻ rất ôn hòa tao nhã, nhưng thực chất là một kẻ rất nhỏ nhen.
Bây giờ thì hay rồi, bị nói không lên được. Trong lòng nhất định là đang nghiến răng nghiến lợi hận một nỗi không thể mang tên đầu sỏ ra tùng xẻo đúng không?
Bạch Dạ đoán không sai một chút nào. Diệp Vô Song thực sự là hận một nỗi không thể lôi Đậu Đậu ra tùng xẻo.
Chỉ có điều anh ta vẫn trông cậy vào cô sẽ làm một minh quân yêu thương thiên hạ, anh ta còn trông cậy cô soán vị xong sẽ giải cứu những người thân của anh ta trong sơn trại, anh ta dù có uất ức đến mức nào đi chăng nữa, cũng không thể nói thẳng mà.