Ánh tím xoẹt qua trong mắt Đậu Đậu, cô phủi mạnh tay Ma quân ra, ngón tay khẽ động đậy, từ từ sờ lên ngấn lệ lạnh ngắt trên mặt.
Ngấn lệ đó lung linh trong suốt, giống như giọt sương buổi sớm vậy, dính trên ngón tay trắng bóc của cô một hạt nhỏ xíu, ngưng kết lại tất cả những thứ cô không nỡ rời xa.
Nhưng bây giờ, cô nhìn chằm chằm ngấn lệ đó giống như đang nhìn vật gì rất lạ lùng, trên người không còn một chút nhân khí.
Tại sao cô lại khóc?
Cô khóc vì ai?
Trước khi thành ma, cô đã yêu ai, hại ai, phụ lòng ai?
Phu nhân Hoa Nguyệt đi lên phía trước, nhíu mày nhìn giọt lệ long lanh trên ngón tay cô một cái, đưa tay gạt nó đi, nhẹ nhàng nói, “Phi nhi, con trở lại rồi. Nào, mẹ ôm một cái.”
Đậu Đậu để mặc cho phu nhân Hoa Nguyệt ôm cô vào lòng, rất rõ chuyện vừa xảy ra nhưng lại không hề có ý trách móc bà.
Cô chỉ biết trước kia cô quá yếu, mẹ cô dùng tiểu xảo để cô thành ma, tất cả đều là vì tốt cho cô. Chí ít bây giờ cô có tư chất có thể đối đầu với Ma quân, cô đã không còn là một nha đầu ngốc ngếch không chút tư chất nào nữa… Cô đã có được năng lực có thể lật đổ cả ma giới!
Ma tộc bản tính hiếu chiến, cô cũng không ngoại lệ, nếu đã như vậy, thì tiếp theo đây, soán ngôi của Ma quân cũng có gì đáng ngại?
Dù gì mọi người đều đang chờ cô ra tay không phải sao?
Đại Vu Sư, Mạch Lăng, mẹ cô không phải đặt hi vọng lớn vào cô sao?
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhẹ nhàng thoát khỏi lòng phu nhân Hoa Nguyệt, nhìn Mạch Lăng một cái, nói, “Đại Vu Sư ở đâu? Thành Tân Nguyên sao?”
Mạch Lăng bất ngờ bị khí thế trên người Đậu Đậu kinh động, ngơ ngác gật đầu, chỉ đáp một chữ, “Dạ.”
Anh ta đã dùng từ dạ.
Đối mặt với em gái cùng cha cùng mẹ của anh ta mà anh ta lại cung kính dùng từ dạ.
Thế nhưng việc này dường như là lẽ dĩ nhiên, nếu như cô thật sự soán ngôi thành công, nếu cô thật sự thành chủ nhân của Ma tộc.
Sau đó Đậu Đậu liền rời đi, dĩ nhiên là dùng ma lực thẳng tiến bay về hướng của thành Tân Nguyên.
Yêu Nghiệt đứng ở chân trời nhìn thấy màn này, ôm hai đứa trẻ, không nói gì hết. Trong không trung có mưa nhỏ tí tách tí tách, dường như mang theo tiếng than khóc của trời.
“Ba ơi, tại sao chúng ta hông đi tìm mẹ vậy?”
Yêu Nghiệt không nói gì, im lặng rơi lệ. Biển Biển nhìn thấy, tâm trạng phức tạp, trừng mắt với Viên Viên một cái, quát lớn, “Không được nói!”
Viên Viên ngoan ngoãn, ồ một tiếng, quả nhiên không nói gì nữa.
Rất lâu sau, mưa cuối cùng cũng ngớt, Yêu Nghiệt hồi phục trạng thái bình thường, vừa muốn nói tiếp tục đưa bọn trẻ vào ma giới, Long vương Long hậu đã từ chân trời đuổi tới ngăn lại.
“Chà, đây là Viên Viên phải không? Nào nào nào, bà ôm một cái nào.”
Long hậu nhìn thấy hai đứa trẻ thì đôi mắt sáng bừng, tay vừa đưa ra đã nghe thấy tiếng Viên Viên khóc oa oa rồi.
Bọn trẻ là mẫn cảm nhất, không nói với cô bé là xảy ra chuyện gì, chỉ cần nhìn biểu cảm của người lớn cũng đã đoán được gì đó không ổn.
Thế là Viên Viên khóc òa, Long hậu ngại ngùng thu tay về, từ trong tay áo mò mò ra một vòng cổ sò ốc để dỗ dành cô bé.
Mắt Viên Viên còn đang ngấn lệ, vừa đưa tay ra định lấy, nghĩ tới điều gì, lập tức lắc đầu rất nguyên tắc, “Không cần không cần, muốn đi tìm mẹ cơ!”
Lần này Long Hậu liền gượng gạo, không còn gì để nói nữa, chỉ có thể thở dài một cái, nhìn về phía con trai của bà ta, “Tiểu Cửu, quan Tinh Tú nói cô ta đã thành ma rồi, con thật sự muốn…”
“Con muốn. Bất luận cô ấy là ai, trở thành cái gì, con cũng muốn cô ấy.”