Yêu Nghiệt nói xong, nhìn Long vương một cái, “Ta nhớ ông đã từng nói thượng cổ có một vị đại thần mất tích ở Man Hoang, tới nay vẫn bặt vô âm tín. Ông ta không phải mất tích, mà là thành ma rồi phải không?”
Long vương kinh ngạc, “Con, con nói cái gì? Con nhìn thấy ông ta? Ông ta có nói gì với con sao?”
Yêu Nghiệt quan sát kỹ lưỡng sắc mặt của Long vương, lắc lắc đầu, nói, “Không có.”
Dường như Long vương thở phào một cái, nhanh chóng đổi chủ đề, “Nếu cô ta đã thành ma rồi, bên cạnh cũng sẽ có ma tinh giúp sức, nếu đã như vậy, trong chốc lát chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm. Tổ chức đại lễ lên ngôi trước đã, sau đó tùy con muốn làm gì ta cũng không phản đối.”
Yêu Nghiệt vừa nghe đã bật cười, “Hiện giờ ông có tư cách phản đối sao?”
Long vương nín lặng, nhất thời không biết nói gì. Vì con trai ông ta nói đúng, hắn hiện giờ đã là Đế tôn rồi, hắn muốn làm gì thì không ai có thể phản đối. Cho dù hắn không tổ chức đại lễ lên ngôi.
Long vương nhận rõ sự thật, thở dài một cái, thừa nhận, “Con nói đúng, nhưng bây giờ con qua đó, cô ta cũng không nhận ra con đâu.”
Theo suy nghĩ của ông ta, một người là thần, một người là ma, căn bản là không có khả năng ở cùng nhau được.
Đuổi theo nữa không phải là biết sai còn cố phạm hay sao?
Cái gọi là bốn phương trời nơi nào chẳng có hoa thơm, hắn hà tất phải yêu thương một bông hoa chứ?
Bất luận thế nào Long vương cũng không nghĩ thông được, sao cái mắt nhìn của con trai ông không được di truyền chút nào từ ông vậy? Ông ta căn bản không nhìn ra được Kim Đậu Đậu có điểm gì tốt!
Muốn vóc dáng không có vóc dáng muốn nhan sắc không có nhan sắc, người cũng ngốc nghếch đần độn.
Nếu không phải ông ta từ bi độ lượng tìm Tư mệnh nâng cấp số mệnh cho Kim Đậu Đậu thì cô ta căn bản không thể có giác ngộ như ngày hôm nay.
Có thể thành ma đã là dễ dàng cho cô ta rồi, sao con trai ông còn lưu luyến không quên được cô ta chứ?
Long vương thở dài, lúc muốn nói thêm gì đó, Yêu Nghiệt đã bế hai đứa trẻ chuẩn bị rời đi.
Long hậu nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại, nói, “Con muốn đem theo bọn trẻ đi? Cô ta hiện giờ không nhận ra các con nữa, tổn thương tới bọn trẻ thì làm thế nào?”
“Vậy ý của mẫu hậu là…”
“Để lại đây để ta trông cho! Đã lâu rồi ta không trông trẻ con!”
Nội tâm Yêu Nghiệt muốn từ chối, Viên Viên Biển Biển lại càng từ chối. Đặc biệt là Biển Biển, kiên quyết từ chối, “Không được! Con muốn đi tìm mẹ!”
“Vậy… vậy con để Viên Viên lại đi, để Viên Viên lại cũng không được sao?”
Biển Biển thì bà không hi vọng gì rồi, trước kia từng trông, quá giống con trai bà quá khó tính.
Nhưng Viên Viên không giống như vậy, đứa nhỏ ngây thơ này vừa nhìn đã rất giống mẹ nó, ngốc nghếch, nhất định dễ dỗ.
Thế nhưng không phải như vậy, Viên Viên vừa nhìn sắc mặt Biển Biển cũng lập tức cũng cật lực từ chối, “Không được! Coong cũng muốn đi! Coong cũng muốn đi!”
Long hậu bị hai đứa nhỏ từ chối rất buồn khổ, nhìn con trai bà ta chờ hắn nói, thế nhưng con trai bà sớm đã không chỉ là con trai bà nữa rồi, con trai bà bây giờ tâm tâm niệm niệm đều là mẹ của bọn trẻ.
Ý của Long hậu Yêu Nghiệt không phải không nhìn thấy, chỉ có điều hắn nhìn thấy cũng xem như không nhìn thấy.
Để hai đứa trẻ vào trong tay áo, quả quyết cự tuyệt bà nội muốn lừa gạt bọn trẻ. Sau khi xong rồi vẫn còn muốn hỏi chút chuyện chính, “Quan Tinh Tú bói ra vị trí của ma tinh rồi sao? Nếu chưa bói ra thì kêu ông ta nhanh lên một chút!”
Long vương giật giật khóe miệng, trong lòng nghĩ thằng ranh con kia con dám sai khiến ông như vậy, liếc thấy đám thiên binh hóng hớt đứng ở chân trời, nên ngoài mặt vẫn rất ôn hòa, “Không có, nếu bói ra thì Thiên Vấn không phải sẽ biết sao.”
Yêu Nghiệt ừ một tiếng, sau đó cũng không còn sau đó nữa rồi.
Bởi vì…