Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 144: Vợ à, em thật sự không muốn sao? (2)

Mông có gì đó cứng cứng chạm vào, Đậu Đậu hoàn hồn, lấy tay đẩy ra theo bản năng. Yêu Nghiệt hừ một tiếng, mắt hoa đào nguy hiểm dựng thẳng. Đậu Đậu phản ứng được, biết đó là gì, ngực đập bang bang.

Hắn cực kỳ giống dã thú ôn nhu, thu hồi răng nanh sắc bén, phủ thêm một lớp da người ôn hòa, mang theo dụ dỗ, chỉ muốn dẫn cô vào lưới.

“Vợ à, em thật sự không muốn sao?”

Âm thanh Yêu Nghiệt khàn khàn, trầm thấp như tiếng violin, tràn đầy hấp dẫn. Hắn từ từ tới gần cô, gương mặt hoàn mỹ không tì vết đến gần trong gang tấc. Hơi thở hòa vào nhau, tai Đậu Đậu đỏ lên. Hắc ám làm cô mất đi thị giác, nhưng cô lại miêu tả rõ ràng dung nhan mê hoặc chúng sinh kia trong lòng. Quả nhiên cô vẫn là người trần thế tục, trời sinh đã không thể chống cự với cái đẹp.

Đậu Đậu thở dài, hơi thanh tỉnh. Trước khi Yêu Nghiệt cắn môi cánh hoa, cô đã hung hăng đẩy hắn ra, “Không, không cần.”

Cô là đạo sĩ bắt yêu, cô không thể ở cùng một con yêu. Cho dù con yêu này có đẹp hơn nữa, mạnh hơn nữa, thì cô cũng không thể động tâm. Yêu Nghiệt thất bại nhắm mắt, lần nữa mở ra thì con ngươi đã khôi phục như cũ.

“Thật sự là người nhẫn tâm.”

Hắn nhẹ nàng vùi đầu vào cổ cô, “Ngủ đi, không làm gì em.”

Yêu Nghiệt ôm cô, giống như muốn đem cô nhập vào trong xương cốt của hắn. Cả người Đậu Đậu cứng ngắc. Sau đó cô thả lỏng, rồi nghi ngờ.

Yêu Nghiệt… để ý cô như vậy sao?

Trong nháy mắt đó, cô nghĩ chạy trời không khỏi nắng, không ngờ hắn lại bỏ qua cho cô.

Cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành tha thiết của hắn, cùng thái độ quý trọng muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay.

Khi lục đạo luân hồi, bọn họ đã có chuyện gì? Cô đối với hắn, cũng từng có tình cảm thâm sâu thế sao?

Trên bụng ấm nóng, Đậu Đậu chạm vào đầu ngón tay hắn theo bản năng. Yêu Nghiệt nháy mắt lộ ra hung khí, cao hứng hôn sườn mặt cô, “Em nguyện ý sao?”

Đậu Đậu, “... Thu lại đi, nếu không ngủ sàn nhà cho bà!”

Mẹ nó, quả nhiên là bệnh xà tinh! Vừa rồi còn thâm tình, nháy mắt đã thay đổi. Nhân cách phân liệt như thế, cô cũng sắp bị bức điên.

Yêu Nghiệt bĩu môi, “Vợ à, em dữ quá ~”

“Tôi dữ thì sao? Nếu anh còn không thu lại, tôi sẽ cắt nó cho chó ăn!”

Yêu Nghiệt co rút khóe miệng, yếu ớt dịch mông, “Không được, em nghĩ lại đi, cũng phải nghĩ cho cuộc sống tính phúc nửa đời sau của em chứ. Cái thứ đồ chơi này không phải đuôi thằn lằn, cắt rồi không mọc ra được đâu!”

Đậu Đậu, “… Không được nói bậy!”

Cô tuyệt đối không thừa nhận, lúc hắn nói đồ chơi này, cô lại nhớ đến câu hắn nói “Đến… chơi anh đi.”

Yêu Nghiệt tội nghiệp, vừa định nói đã bị Đậu Đậu nghiêm mặt đánh gãy, “Không được giả đáng yêu!”

Đậu Đậu cầm tay hắn đặt lên bụng, hung tợn nhắm mắt, “Ngủ!”

Yêu Nghiệt hơi hơi cong khóe môi, cười đắc ý___ Vợ, thời gian còn dài, em không trốn được đâu…

Thứ năm thứ sáu là thi cử, Đậu Đậu không thể trốn học. Đậu Đậu ăn xong bữa sáng ngoắc tay với Yêu Nghiệt, “Đi thôi, đi thi.”

Yêu Nghiệt cầm túi sách cho cô, “Tuân lệnh, bà xã.”

“Đừng có gọi bừa!”

Yêu Nghiệt vô tội, “Hôm qua em đã cho phép Diệp Tinh Trạch gọi anh là sư thúc công, em định không nhận sao?”

Đậu Đậu nắm chặt tay, “…”

Quên đi, hôm nay cô còn nhờ hắn gian lận mà.