Thi cử ở Thánh Phong khá nghiêm khắc, thi tháng đều ghép cả ba khối. Không biết có phải phân vượn không, Đậu Đậu vào phòng thi tìm chỗ ngồi xuống thì Sở Minh Hiên đi đến.
Đậu Đậu không nói gì, cúi đầu nghịch túi bút. Cô ấy mà, trí nhớ tốt nhưng cũng nhanh quên. Tối qua còn nói phải mặc áo cao cổ để che vết cắn của Yêu Nghiệt, sáng nay đã quên sạch sẽ. Vì thế cô vừa cúi đầu, vết cắn đập thẳng vào mắt Sở Minh Hiên. Một vết đỏ au, nổi bật trên làn da trắng nõn càng chói mắt người ta hơn.
Mắt Sở Minh Hiên tối sầm, đột nhiên cáu kỉnh, “Hôm qua cô làm gì?”
Sao trên cổ lại có vết đỏ thế kia?
Cậu không nói nửa câu sau, dáng vẻ tao nhã thường ngày làm cậu xấu hổ không dám mở miệng.
“Bị ốm, nghỉ ở nhà.”
Đậu Đậu không chú ý tới giọng điệu cậu ta có chút phẫn nộ, còn tưởng cậu ta thật sự chỉ hỏi cô hôm qua làm gì mà không đi học. Nói đến đây cô lại thấy khó hiểu, từ khi nào Sở Minh Hiên lại quan tâm sinh hoạt của cô, ngay cả việc cô không đi học cũng biết.
Đậu Đậu lấy bút để lên bàn, sau lưng lại lạnh lẽo làm cô sợ run cả người. Cô không để ý ẩn ý trong lời nói của Sở Minh Hiên nhưng Yêu Nghiệt phía sau lại thấy rõ ràng. Đúng là tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, trực giác của nam nhân đôi khi cũng rất mẫn cảm. Huống chi ánh mắt của tên kia, luôn như có như không nhìn sườn mặt vợ, nếu hắn không nhìn ra thế thì nên đi chết đi!
Ánh mắt Yêu Nghiệt lạnh lùng, đưa tay che lại dấu vết trên cổ vợ mình, nhân tiện… nhẹ nhàng nhướn mày.
Sau đó, Sở Minh Hiên vừa định ngồi xuống bỗng nhiên ngã chổng vó. Đây cũng là lần đầu tiên Sở Minh Hiên phạm sai lầm trước mặt mọi người. Vì thế, nhờ phúc của Yêu Nghiệt, tất cả quần chúng ở đây tận mắt chứng kiến hotboy của Thánh Phong lần đầu tiên thất thố.
Thật đáng mừng, thật đáng mừng!
Đậu Đậu nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, lại nhịn không được cười ra tiếng. Cô cười hai tiếng lại thấy Sở Minh Hiên nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, lại thấy mình vui sướng khi người gặp họa có chút không phúc hậu, vì thế cuống quýt xua tay, “Thực xin lỗi thực xin lỗi, không nhịn được.”
Sở Minh Hiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cổ Đậu Đậu.
Vết kia vừa rồi còn có, sao giờ đã…
Chẳng lẽ cậu nhìn nhầm? Là ảo giác của cậu? Nếu thật sự là ảo giác… sao đột nhiên cậu lại có ảo giác này?
Thấy cậu ta còn nhìn chằm chằm vợ mình, Yêu Nghiệt tức giận.
Nhìn nhìn nhìn! Nhìn nữa ông đây chọc mù mắt ngươi!
Sở Minh Hiên bỗng nhiên nghe thấy một câu như vậy, cậu mở to hai mắt… là cậu nghe nhầm sao?
Sau lưng Đậu Đậu lạnh buốt, quay ra sau thấy Yêu Nghiệt đang trừng Sở Minh Hiên.
Cô cạn lời!
Nếu cô đoán không sai, vừa rồi Sở Minh Hiên té ngã, nhất định là Yêu Nghiệt giở trò quỷ.
Một lời không hợp là ghen!
Có thể có tí triển vọng không hả?
Nhưng Đậu Đậu còn chưa kịp phun trào thì Yêu Nghiệt đã ôm eo cô bế lên. Mông rời ghế, lại ngồi xuống, ngồi vào… đùi người nào đó, ấm áp mềm mại còn co dãn.
Đậu Đậu cúi đầu thấy, trên trát xẹt qua vài vạch đen… Mẹ nó! Sao lại không coi ai ra gì vậy chứ?
Sau đó chưa đợi cô kháng nghị, Yêu Nghiệt liền nghiêm trang cầm tay cô, “Đừng nói chuyện, thi!”
Đậu Đậu, “…”
Được rồi, giờ cô có việc cầu người, không câu nệ hình thức.
Nhưng mà cô không ngờ, một khắc khi cô ngồi lên đùi Yêu Nghiệt thì hai mắt Sở Minh Hiên hoàn toàn mê man. Khoảng cách gần trong gang tấc, đột nhiên cậu không thấy rõ mặt Đậu Đậu nữa…