Nhưng mà nhìn thấy Yêu Nghiệt để ý như vậy thì chuyện này sẽ làm trước vậy. Nếu không, người này lại tiếp tục gây chuyện với Trường Sinh thì sao đây?
Thấy Yêu Nghiệt còn đang nhìn chằm chằm mình, Đậu Đậu mau chóng cam đoan, “Giải giải giải, hôm nay tôi sẽ nói chuyện với mẹ cậu ấy, vậy được chưa?”
Yêu Nghiệt mỉm cười, “Được đấy.”
Sau đó Yêu Nghiệt cũng an tĩnh lại, yên ổn ngồi đối diện cô giả trang thành mĩ nam. Nhưng mà cô đã sớm nhìn ra bản chất bệnh xà tinh của hắn rồi!
Cuối cùng tay Trường Sinh cũng dừng lại, chỉ là trang vở kia cũng đã thành màu đen hết.
Cậu không hiểu mà nhìn tay mình, vừa xé trang vở lại thốt ra theo bản năng, “A di đà phật, thiện tai thiện tai…”
Đậu Đậu đang uống sữa, nghe Trường Sinh nói vậy thì nhất thời phun ra, “Anh nói gì thế?”
Kim San đến muộn, vừa đến trước mặt Đậu Đậu liền vừa vặn bị phun trúng.
“Ôi chao, phun sữa ra rồi!”
Vương Yên Nhiên thét chói tai, Lý Thanh đẩy gọng kính đen, lắc đầu xem như không biết. Nhưng toàn bộ quần chúng trong phòng học đã nhiệt huyết sôi trào, cảm thấy hôm nay đi học đặc biệt đúng. Nhưng họ đợi thật lâu, cũng không thấy hai người đối chọi.
Kim San bị phun người toàn sữa, tóc dính dấp, cái váy đắt tiền cũng bị bẩn. Đậu Đậu nhìn bộ dạng đó của Kim San, muốn nhịn nhưng không nhịn được, thế là bèn cười ra tiếng.
“Em gái à, xin lỗi nha, thật sự tôi không nghĩ là còn có người đi học giờ này. Em cũng thật là… đi học muộn quá đó.”
Chuyện này không thể trách cô, trời cao có mắt, không phải cô cố ý. Ai bảo Trường Sinh đột nhiên nói A di đà phật chứ?
Kim San run rẩy cả người, nắm chặt tay hồi lâu, nói câu không sao. Trước kia cô ta trải qua cuộc sống thiên kim tiểu thư, bị đày đến mức độ này thì không thể thích ứng được. Tuy rằng hôm trước Kim Đậu Đậu gián tiếp giúp cô ta, nhưng cô ta vẫn không bỏ kế hoạch, dứt khoát dùng tiền mua quần áo để thuê côn đồ bắt cóc Kim Đậu Đậu.
Không ngờ hôm nay cô vẫn còn bình an vô sự ở đây. Áo mặc trên người giày đi dưới chân vẫn ngăn nắp xinh đẹp. Cô ta không thể xé rách mặt với Kim Đậu Đậu.
Thật vất vả La gia mới buông lỏng, cô ta phải ngoan ngoãn làm thục nữ, bình an “sinh” đứa nhỏ không tồn tại này ra. Kim Đậu Đậu biết quá nhiều, cô ta nhất định phải diệt cô trước khi cô nói ra chân tướng.
Nghĩ như vậy, biểu tình Kim San càng bình tĩnh. Cô ta chậm rãi lấy khăn tay lau tóc, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, đi về chỗ. Đậu Đậu chỉ xem đó là một đoạn nhạc đệm, nhưng có người lại để ý.
“Đứng lại!” Bạch Linh đi giày cao gót, nhìn đồng hồ, lạnh giọng nói, “Muộn hai mươi phút, vào phòng học không báo cáo, đi ra ngoài đứng!”
Kim San dừng một chút, ngoan ngoãn nghe theo. Đậu Đậu cúi đầu cười trộm, mặt bàn đột nhiên bị vỗ.
Là Bạch Linh, tay cô xuyên qua thân thể Yêu Nghiệt, ở một góc độ quỷ dị gõ mặt bàn, “Giờ học mà ăn cái gì, đứng góc tường!”
Đậu Đậu, “… Vâng.”
Chuyện này đã làm cô hoàn toàn tin tưởng Bạch Linh không nhìn thấy Yêu Nghiệt.
Đậu Đậu cầm sách toán ra đứng góc tường, cả một tiết học đều suy nghĩ rốt cuộc Trường Sinh đã xảy ra chuyện gì. Ba hồn cậu ta ở Đạo Linh Tự lâu như vậy, bây giờ còn nói A di đà phật, không phải là muốn xuất gia chứ? Cứu người cho chót, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, chuyện này, cô phải quản đến cùng.