Sau đó Đậu Đậu liền ăn bánh bao thịt và cháo, chậm rãi ăn nửa giờ, rốt cuộc ăn không nổi nữa.
“Nói! Anh đã làm gì tôi?”
Đậu Đậu thuận tay cầm dao gọt bút chì chỉ vào Yêu Nghiệt, giống như muốn liều mạng già với hắn. Yêu Nghiệt bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay xoa bụng cô, “Hôm qua hai đứa đã ăn no rồi.”
Đậu Đậu, “… Sao anh không nói sớm?”
“Nếu anh nói trước, em còn cược với anh sao?”
Đậu đậu thành thực lắc đầu, “Sẽ không.”
Sau đó Yêu Nghiệt mỉm cười, đưa tay xoa đầu Đậu Đậu thành cái ổ gà, “Vậy không phải đúng rồi sao? Nhớ rõ thiếu anh một cái cắn nha ~”
Đậu Đậu đen mặt lôi tay Yêu Nghiệt xuống, “Thiếu anh cái quỷ ấy! Tôi đi học!”
Vẻ mặt Yêu Nghiệt ôn hòa, chờ Đậu Đậu thay xong quần áo đeo túi xách trên lưng, mới nhắm mắt theo sau. Đậu Đậu khóa cửa đi được vài bước thì phát hiện không đúng lắm.
Sau đó, cô quay đầu trừng Yêu Nghiệt một cái, “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Đến trường.”
“Tôi đến trường anh theo làm gì?”
Yêu Nghiệt nhún vai, tỏ vẻ vô tội, “Bảo vệ em.”
Thừa dịp Đậu Đậu ngây người, Yêu Nghiệt cầm túi xách của cô, “Em yên tâm, sau này anh sẽ đi theo bảo vệ em, có yêu nào dám động đến em, diệt cả nhà gã.”
Khóe môi Đậu Đậu co rút, đột nhiên lại không biết nói gì cho tốt. Một người một yêu đứng ngơ ngác, bỗng trong đầu Đậu Đậu chợt lóe, “Giáo viên dạy toán của tôi là người của Cục bắt yêu, để cô ta thấy anh thì không tốt lắm.”
Yêu Nghiệt không quan tâm, “Mấy người ở Cục bắt yêu kia, tu luyện thêm mấy trăm năm cũng không nhìn thấy anh được đâu. Cứ như vậy đi, anh mang túi xách đến trường cho em.”
Đậu Đậu, “…”
Vì thế, cuối cùng Đậu Đậu vẫn tay không đi học, phía sau là một cái đuôi cực phẩm nam yêu. Tới chỗ ngồi trong phòng học, Đậu Đậu nhận lại túi xách. Cũng không biết cô nhân phẩm bạo phát hay sao mà ngay tiết đầu tiên đã là tiết của Bạch Linh.
Yêu Nghiệt kéo ghế ngồi đối diện cô, công khai mở chế độ vợ chồng. Khóe môi Đậu Đậu co rút, hung hăng trừng Yêu Nghiệt một cái, nhân lúc Bạch Linh cầm phấn giải đề trên bảng, mới cẩn thận mở miệng, “Anh xác định cô ta không nhìn thấy anh?”
Yêu Nghiệt gật đầu xác định, nhưng Trường Sinh bên cạnh lại mờ mịt khó hiểu, “Hả? Em nói gì?”
Đậu Đậu, “… Không có gì không có gì, anh xem sách đi.”
Trường Sinh không hiểu nhìn phía đối diện Đậu Đậu, nghe lời gật đầu, “Ừ.”
Chuyện này đúng là hay, Yêu Nghiệt đi học cùng vợ ngày đầu tiên đã chạm mặt tình địch. Tuy rằng hắn biết mẹ đứa nhỏ nhà mình không có quan hệ gì với Trường Sinh, nhưng người ta không thể khống chế tự mình ăn giấm chua. Vì thế Đậu Đậu vừa quay đi một chút, đã nghe Trường Sinh á một tiếng. Thì ra Trường Sinh đang chép bài, nhưng không thể khống chế mà vẽ ra một đám đen xì. Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, quả nhiên thấy hắn đang nhướn mi.
“Anh ngây thơ vừa thôi!”
Yêu Nghiệt vẫn thản nhiên, giả ngu làm bộ anh không biết gì hết, “Hả? Sao vậy?”
“Anh cứ diễn đi, “Đậu Đậu hạ giọng, “Tự dưng lại bắt nạt người ta làm gì? Chán thì về nhà ngủ.”
Yêu Nghiệt cong khóe môi, thích từ về nhà này của vợ lắm.
Nhưng mà mỗi chuyện lại khác, về việc Cố Trường Sinh kia, đừng mong hắn nhượng bộ!
Vì thế Đậu Đậu thấy Yêu Nghiệt đột nhiên vui vẻ một chút, sau đó đột nhiên lại đổi thành vẻ mặt mị hoặc chúng sinh, “Em phải giải trừ hôn ước với cậu ta.”
Đậu Đậu đỡ trán, “…”
Chuyện giải trừ hôn ước là nhất định phải làm. Chẳng qua cô vừa chuyển chỗ ở, nhất thời không thể chú ý hết được.