Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 132: Đến lúc giải trừ hôn ước rồi (2)

Rất nhanh đã đến trưa, Sở Ngọc Bình đến đón Trường Sinh đi ăn cơm như thường lệ. Thấy Đậu Đậu trong lớp, bà đi nhanh hơn mấy bước, “Đậu Đậu, cùng đi ăn nhé?”

“Được ạ, cháu cũng có việc muốn tìm dì.”

Vì thế ba người một yêu đi ra ngoài, đến một nhà hàng Trung Quốc gọi một bàn đồ ăn lớn.

Sau khi Đậu Đậu đẹp lên, tâm nguyện muốn cô trở thành con dâu của Sở Ngọc Bình càng kiên định. Thế nên đối với chuyện giải trừ hôn ước làm sáng tỏ quan hệ này, bà ta hoàn toàn không đề cập tới.

Theo bà ta thấy, Trường Sinh chỉ là chưa hiểu ra mà thôi, nếu thông suốt rồi nhất định sẽ thích Đậu Đậu. Cho nên chỉ cần Đậu Đậu không mở miệng, thế thì có thể kéo ngày nào hay ngày đấy. Chỉ tiếc là cơm trưa mới ăn được một nửa, Đậu Đậu đã mở miệng rồi.

“Dì Sở, hôm nay tìm dì là cháu muốn nói một chút chuyện của Trường Sinh.”

Đậu Đậu nói tới đây, thoáng nhìn qua Yêu Nghiệt, rồi mau chóng vào chủ đề, “Đây là lúc chúng ta nên giải trừ hôn ước rồi.”

Sở Ngọc Bình buông đũa xuống, có chút tiếc nuối nói, “Dì cũng đoán được sẽ có ngày này… Được rồi, dì sẽ sắp xếp.”

Đậu Đậu gật đầu, “Còn nữa, cháu không biết dì có để ý không. Nhưng thỉnh thoảng Trường Sinh sẽ nói vài câu thiền phật, đây không phải điều tốt đâu. Nếu dì tin tưởng, cháu sẽ bói cho hai người một quẻ.”

Sở Ngọc Bình không hề do dự, “Dì tin cháu. Dì cũng để ý thấy… nó quả thực… Vậy phải bói thế nào?”

“Ngày sinh tháng đẻ.”

“Được.”

Yêu Nghiệt vừa nghe cô nói vậy thì lập tức không vui, “Không được!”

Đậu Đậu trừng hắn, “Tại sao không được?”

“Không được là không được! Thân thể của em không thích hợp xen vào việc người khác!”

“Tôi phải quản!”

Sở Ngọc Bình lấy bút trong túi ra, vội vàng viết ngày tháng năm sinh của hai mẹ con đưa cho Đậu Đậu. Đậu Đậu nhận lấy nhìn, rồi yên lặng bấm tay tính toán. Quả cầu lung linh tám mặt đã bị hoa yêu ăn mất lúc ở khu vui chơi Wonderland, hơn nữa Yêu Nghiệt sợ cô xen vào chuyện người khác nên không cho cô sử dụng phép vấn thiên, lúc này cô chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch nhất chính là tính toán.

Sở Ngọc Bình gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Đậu Đậu, bất tri bất giác đã qua 15 phút, sắc mặt Đậu Đậu càng ngày càng ngưng trọng.

Sở Ngọc Bình lo sợ, càng không dám lên tiếng.

Trường Sinh khó khăn lắm mới tốt lên, ngàn vạn lần đừng có chuyện nữa nha!

Thấy Đậu Đậu quyết tâm muốn xen vào chuyện của Cố Trường Sinh, Yêu Nghiệt không nhịn được, tóm lấy cổ tay Đậu Đậu, “Được rồi được rồi, anh sợ em. Để anh, anh sẽ xem cho cậu ta!”

Đậu Đậu đắc ý, nhưng trên mặt lại hoàn toàn bình thường, “Anh biết làm không đấy?”

Yêu Nghiệt không nói chuyện, nhìn Đậu Đậu, lấy trong ngực ra một chiếc gương phong cách cổ xưa… Thiên vấn!

Đậu Đậu vừa định đoạt lấy thì Yêu Nghiệt liền nhàn nhạt nói một câu, “Ngồi xuống! Nếu không anh sẽ hủy nó.”

Đậu Đậu nắm chặt tay, căm giận ngồi xuống, “Ngồi thì ngồi, anh làm thay tôi càng nhàn.”

Yêu Nghiệt nghe vậy vui vẻ, vừa thúc giục Thiên vấn nhìn kiếp trước kiếp này của Cố Trường Sinh, vừa tranh thủ hôn trán Đậu Đậu một cái, “Ngoan, em nghĩ vậy thì tốt.”

Đậu Đậu hoàn toàn hết chỗ nói… Căn bản không cùng một kênh, biết hay không!

Cô là một thanh niên tốt của Cửu Châu, sao lại lưu lạc đến mức làm bạn với một người có bệnh xà tinh thế này? Nhưng mà, hắn lấy Thiên vấn làm vậy…

Đậu Đậu bổ não một màn kịch, nhịn không được liền phối âm cho Yêu Nghiệt.

“Ma gương ma gương, nói cho ta biết ai là nữ nhân đẹp nhất thế giới này ~”

“Phụt!”

“Suỵt, đừng nói chuyện!”

Trường Sinh còn chưa nói đã bị Sở Ngọc Bình chặn lại, cậu nhìn này nhìn kia lại tiếp tục ăn.