Mặc dù Bạch Linh đã cố gắng âm thầm quan sát nhưng Đậu Đậu vẫn cảm nhận được. Xem ra Yêu Nghiệt nói đúng, sau khi Thánh Phong gặp chuyện không may, Cục bắt yêu đã phái tai mắt đến nằm vùng, chỉ là cô không nghĩ tới người được phái đến lại là Bạch Linh. Hơn nữa, Bạch Linh còn nhắm vào cô.
Trong lòng Đậu Đậu nghĩ, nhưng trên mặt cũng không có biểu tình gì. Thậm chí cô vẫn ngoan ngoãn lấy sách dưới ánh mắt đánh giá của Bạch Linh, mở đến trang yêu cầu, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng. Giống như học sinh ngoan sợ giáo viên phê bình vậy.
Trường Sinh bị dáng vẻ của cô dọa sợ, chọc chọc cánh tay Đậu Đậu, “Đậu Đậu, em sao thế?”
Đậu Đậu, “Có sao đâu, nghe giảng bài thôi.”
Trường Sinh vò đầu, bộ dáng khó hiểu, “Ồ.”
Đậu Đậu nghe thiên thư một lúc, rốt cuộc thắt lưng vẫn không trụ được. Mệt, quá mệt! Học sinh bây giờ đi học đều vất vả thế này sao? Trước kia cô ở núi Đạo Vương, có thể ngồi im mười phút đã tốt lắm rồi.
Đậu Đậu nhìn đám học sinh ngồi trong phòng cả ngày, ánh mắt cô vô cùng đồng cảm__Trẻ nhỏ đáng thương, Tổ quốc chờ mọi người cống hiến.
Sau đó cô thả lỏng.
Dù sao cô có ngoan ngoãn thì Bạch Linh cũng theo dõi cô, vậy thì kệ đi, để cho cô ta xem cũng được. Huống hồ Bạch Linh có thể làm gì cô chứ? Đều là phụ nữ, cô ta còn có thể chiếm tiện nghi của cô hay sao?
Thảnh thơi rỗi rãi trôi qua một tiết, Diệp nhị thiếu lại lạch bạch chạy tới vẫy tay với vô, “Ra đây một chút.”
Bạch Linh vẫn chưa đi, còn đang thu giáo án trên bàn. Đậu Đậu đi qua mặt cô ta ra ngoài, “Làm gì đó?”
Diệp Tinh Trạch kéo cô sang một bên, hạ giọng nói, “Vừa rồi Minh Hiên gọi điện nói cậu ta đã xuất viện, muốn đi cảm ơn tài xế già*, chúng ta cũng đi góp vui đi. Dù sao đi học cũng nhàm chán.”
(Tài xế già: còn có nghĩa là tay chơi)
Miệng vết thương của Sở Minh Hiên chỉ có 3 cm, hoa yêu tổn thương cậu ta là vì muốn khống chế cậu. Cậu ta cao hơn Diệp nhị thiếu hai đai Taekwondo nhưng vẫn không có lực chống trả. Dù sao mục đích cuối cùng của hoa yêu vẫn là trứng rắn trong bụng Đậu Đậu, bắt hai người chỉ để làm con tin thôi, nên vết thương của Sở Minh Hiên khá nông, nghỉ ngơi ba bốn ngày là ổn.
Đậu Đậu bị câu tài xế già của Diệp Tinh Trạch làm hộc máu, cẩn thận nghĩ lại, sư điệt ngốc nghếch nói cũng rất có lý. Cô học những thứ này cũng chẳng dùng đến, sao phải làm khó chính mình?
Vì thế cô chỉ do dự một chút, nói, “Được, chờ tôi gọi Trường Sinh đã.”
“Đợi đã,” Diệp Tinh Trạch kéo cô lại, “Sư thúc, không phải người đã giải trừ hôn ước với cậu ta rồi sao?”
Đậu Đậu mờ mịt, “À đúng rồi. Vậy chúng ta đi thôi.”
Quần chúng vây xem được nhìn một vở kịch cẩu huyết, tinh thần còn chưa hòa hoãn lại.
Bọn họ đoán Kim Đậu Đậu xinh đẹp lại, Cố gia sẽ không giải trừ hôn ước với cô nữa chứ nhỉ? Ai biết người ta căn bản không để ý, đã đi theo hotboy ra khỏi trường rồi. Quần chúng vậy xem cũng không biết Diệp Tinh Trạch là sư điệt của Đậu Đậu. Trong mắt họ, trong mắt Vương Yên Nhiên, Diệp Tinh Trạch chính là hotboy của Thánh Phong.
Cả buổi sáng của Vương Yên Nhiên đều như mơ. Kim Đậu Đậu đẹp lên? La Chính Hi vì cô ấy mà trở mặt với Kim San? Lúc trước Kim San nói Cố gia giải trừ hôn ước với Kim Đậu Đậu, không biết là thật hay giả. Ai mà biết vừa quay người thì cô ta đã đi theo Diệp Tinh Trạch rồi.
Trong ba hotboy của trường thì có hai người đều thích Kim Đậu Đậu, dựa vào cái gì chứ? Vương Yên Nhiên căm giận, nhưng nghĩ đến Kim Đậu Đậu đột nhiên trắng lên, trong lòng lại ngứa ngáy muốn tìm biện pháp để trắng ra.
Hay là trao đổi với đứa con gái xấu xí kia?
Cô biết một chuyện rất có giá trị đó…