Sở Minh Hiên nằm viện ba bốn ngày, cuối cùng cũng đã được xuất viện. Việc đầu tiên cậu nghĩ đến là đi cảm ơn người tài xế đã đợi bọn cậu kia, nếu không có ông ta thì bọn họ đều phải chết ở đó.
Mấy ngày nằm viện, cậu đã tra ra rất nhiều tin tức về khu vui chơi Wonderland kia. Trước kia cậu không tin, không quan tâm, còn bây giờ thì vô số kinh ngạc sợ hãi ùn ùn kéo đến. Khu vui chơi Wonderland nổi tiếng thế giới là khu vui chơi tử vong, còn chưa xây dựng thì đã đình công vì tai nạn. Nguyên nhân đình công bị chính quyền Cửu Châu giữ bí mật, nhưng vẫn có lời đồn truyền ra, nơi đó từng diễn ra nhiều những vụ án khó hiểu chưa được giải quyết. Mọi người đồn là do đám ác linh ăn thịt người. Tất cả công nhân gặp nạn trong một đêm, ở nơi phát hiện sự việc chỉ có máu tươi xương trắng. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Nơi đó cứ thế hoang vu, bị bỏ hoang, cuối cùng trở thành thánh địa của những người ưa mạo hiểm và người thích chụp ảnh. Sau đó lại là những vụ mất tích. Thủ đoạn gây án khác với những người bị nạn trước kia, lần này cả máu và xương đều không còn, bọn họ mất tích không một dấu vết. Từ đó về sau, sáu giờ chiều đã trở thành giờ cấm vào khu vui chơi Wonderland. Chỉ cần qua sáu giờ, cho dù là cao tăng đắc đạo thì cũng biến mất tại vùng đất tử vong này, biến mất hoàn toàn… Phương trượng tiền nhiệm của chùa Đạo Linh được mời đến khu vui chơi Wonderland làm phép mà đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc Sở Minh Hiên chờ Diệp Tinh Trạch đến thì luôn nghĩ chuyện này. Việc này giống như mở ra thế giới quan mới, làm cậu không thể ngừng suy nghĩ. Thì ra trên đời này thật sự có yêu có ma. Thì ra… cậu chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt chân thực của thế giới này.
Mấy ngày nay, bộ dáng tự tin kia của Kim Đậu Đậu cứ luôn quanh quẩn trong đầu của cậu. Cậu luôn nghĩ cô là ai? Trong thế giới này, cô có vai trò gì? Nếu cậu nhớ không lầm, lúc Tinh Trạch đón người tới giúp bọn họ thì đã kêu lên một tiếng, sư thúc…
Diệp Tinh Trạch ngồi lên con Ferrari màu đỏ lửa, giá hơn hai mươi triệu. Sở Minh Hiên nhìn là biết xe của ai, nên vừa thấy đã vẫy tay.
Tên ngốc dừng xe đi xuống, “Ồ? Cậu không lái xe à?”
“Vết thương còn chưa khỏi hẳn, đi nhờ xe cậu đi.”
Sở Minh Hiên nói xong, định mở cửa vào ghế phó lái thì nhất thời bị người đang đắp chăn ngủ bên trong làm hoảng sợ, “Cô ấy… cô ấy là ai?”
Diệp Tinh Trạch vẻ mặt hồn nhiên nói, “Đậu Đậu đó.”
Sở Minh Hiên cảm thấy mình sắp hỏng rồi, “Kim Đậu Đậu?”
Tuy rằng cậu chưa từng nhìn kỹ, nhưng rõ ràng Kim Đậu Đậu là một người đen sì sì như than. Người có khuôn mặt trắng như tuyết, mềm mềm lại mịn mịn này sao có thể là cô ta?
Hình như bị âm thanh nói chuyện của hai người làm ồn, nữ sinh vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn xoa xoa mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu, “Tinh Trạch, đến rồi sao?”
Đậu Đậu nhìn thấy Sở Minh Hiên vẻ mặt ngơ ngác thì liền nhanh chóng thay thành vẻ mặt nghiêm túc, “Hết chỗ ngồi rồi.”
Sở Minh Hiên, “…”
Nghe giọng nói đúng là Kim Đậu Đậu rồi. Nhưng tại sao cô đột nhiên trắng ra nhiều thế chứ? Giống như… thay đổi thành một người khác.
Diệp Tinh Trạch, “… Tôi không biết cậu muốn ngồi xe cùng tôi.”
Sở Minh Hiên, “Tôi gọi tài xế, cậu đợi chút.”
Đậu Đậu ngáp một cái, cảm thấy bụng hơi đói. Từ lúc mang thai tới giờ, cô đặc biệt thèm ngủ, còn thèm ăn. Thật vất vả thể nghiệm cảm giác ăn chơi chác táng, thế mà lại ngủ mất trên xe. Đậu Đậu không nói gì, xuống xe, sờ cái bụng, “Tôi đi mua chút đồ ăn.”
Diệp Tinh Trạch, “Cô cẩn thận chút.”
Đậu Đậu xua tay, “Biết rồi.”
Sở Minh Hiên sững sờ nhìn bóng dáng Đậu Đậu, Diệp Tinh Trạch đột nhiên đụng bả vai cậu một cái, “Thế nào? Tớ đã nói cô ấy đẹp mà.”