Quần chúng không hiểu, Diệp Tinh Trạch đang cầm điện thoại quay Kim San lại hiểu rõ, không chỉ hiểu, mà còn hiểu đến không thể hiểu hơn. Sư thúc từng nói, người muốn xem kịch cẩu huyết. Tốt nhất là Kim San nháo ra việc mang thai, vậy mới là cẩu huyết. Nhưng mà hiện tại Kim San không mang thai. Cho nên sư thúc xem diễn đến nghiện, liền bóp méo kịch bản để tăng thêm sức chiến đấu cho Kim San. Nếu cậu đoán đúng, câu tiếp theo sư thúc sẽ nói là Kim San mang thai .
Quả nhiên đúng như Diệp Tinh Trạch đoán, Đậu Đậu lại mở miệng, trực tiếp đẩy vở kịch cẩu huyết này lên một tầng cao mới. Hốc mắt cô đỏ hồng đau khổ nhìn La Chính Hi, sau đó khẽ cắn môi ra vẻ kiên cường quay đầu, “Em gái tôi… cô ấy… đang mang thai con của anh...”
Ánh mắt kia của Đậu Đậu, có thể nói là muốn nói lại thôi. La Chính Hi đã bị quyến rũ cho tim đập thình thịch, sao còn nghe thấy cô nói gì chứ?
Diệp nhị thiếu cầm di động chụp ảnh, hai tay run lên, thiếu chút nữa bị sư thúc cậu dọa tiểu ra quần. Mẹ kiếp, đáng sợ quá, về sau cậu có chọc ai thì cũng quyết không chọc đến tiểu sư thúc! Nhưng cũng phải nói biểu tình si mê của La Chính Hi đặc biệt đúng chỗ, phải đặc tả toàn bộ 360 độ không góc chết!
Đậu Đậu nói xong câu này, Kim San liền ngây ngẩn cả người__ Kim Đậu Đậu có ý gì? Không phải thật sự muốn giúp cô chứ? Nhưng mà chuyện tới bây giờ, cho dù Kim Đậu Đậu không có ý tốt, đây cũng là biện pháp duy nhất để cô giành lại La Chính Hi.
Cho nên Kim San lau nước mắt, lập tức nhập diễn, “Em… em còn chưa kịp nói cho anh…”
Quần chúng xem diễn kinh ngạc đến ngây người, một đám như bị điểm á huyệt lặng ngắt như tờ. Trong phòng học yên tĩnh lại, yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Diệp Tinh Trạch hoàn thành việc ghi hình trong bầu không khí như thế.
Hình ảnh cuối cùng, La Chính Hi xấu xa đến không thể xấu xa hơn, “Cô ta bôi nhọ anh! Đậu Đậu, em phải tin tưởng anh, anh với cô ta mới làm có một lần.”
Sau đó, chuông vào học reng reng vang lên.
Diệp nhị thiếu chậm rì rì lưu ảnh, thuận tiện chen vào cảm khái một câu, “Chậc chậc… chuyện này có thể lên trang đầu rồi. Thời thế lúc sau không giống lúc trước mà…”
“Ồn ào gì đó? Quay về chỗ ngồi nhanh lên!”
Một giọng nữ lạnh lùng chen vào, quần chúng xem diễn đều ồn ào về chỗ.
Diệp Tinh Trạch cà lơ phất phơ chào một câu, đặc biệt vui vẻ vẫy tay với Đậu Đậu, “Tôi về lớp học đây.”
Đậu Đậu gật đầu ừ một tiếng, lọt vào tầm mắt đôi giày cao gót. Váy ôm mông, áo sơ mi trắng, một đôi chân đẹp thẳng tắp thon dài, ngực to nở nang… Là Bạch Linh, Bạch Linh của Cục bắt yêu.
Nói thật, ngoại trừ khuôn mặt, những thứ khác của Bạch Linh đều không thích hợp đi trên con đường hình tượng lạnh lùng.
Đậu Đậu hâm mộ ghen tị hận một trận, nói một câu chào cô giáo rồi quay về chỗ ngồi. Nói ra không sợ mọi người chê cười, trước kia dáng người của cô cũng như vậy đấy! Giờ thì hay rồi, muốn ngực không có ngực muốn mông không có mông. Mấu chốt là lùn, bộ dáng giống như chưa phát dục, thực đặc biệt con bà nó sốt ruột…
La Chính Hi bị Bạch Linh ném ra ngoài. Kim san bất chấp cổ tay trật khớp, đôi mắt trông mong chạy theo sau, “Chính Hi, anh không sao chứ?”
Bạch Linh chán ghét nhìn Kim San một cái, lấy từ ngăn kéo bàn ra một quyển toán học cấp ba.
“Tôi là Bạch Linh, từ giờ sẽ dạy các em toán học. Lấy sách ra, mở trang 56.”
Ngoài ánh mắt chán ghét nhìn Kim San lúc đầu thì Bạch Linh không nhìn Đậu Đậu lấy một lần. Cô nhận được tin tức tin cậy, thiếu gia hai nhà Sở Diệp đi cùng cô gái này từ khu vui chơi tử vong ra.
Cô ta là ai? Cô ta biết chuyện gì liên quan đến vụ án hoa yêu?