Xà Vương Quấn Thân Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 103: Nghĩ đi đâu vậy? hử? (1)

Yêu Nghiệt ôm eo Đậu Đậu, nhướn mày nhìn Diệp Tinh Trạch giống như thị uy. Nhìn đi, sư thúc cậu thích vẻ đẹp của ta!

Diệp Tinh Trạch tức đến ngứa răng, vừa định nói chuyện thì trong lòng có một bình sứ nhỏ.

“Đây là cái gì?”

“Tẩy tủy đan.”

“Tẩy tủy đan?” Diệp Tinh Trạch cào cào tóc, “Ở đâu vậy?”

Đậu Đậu sửng sốt một chút, Diệp Tinh Trạch biết cô không về núi Đạo Vương, vậy lai lịch của Tẩy tủy đan này cô phải giải thích thế nào đây?

Nghĩ tới nghĩ lui không ra cớ gì, Đậu Đậu dứt khoát không giải thích nữa, “Chuyện không cần hỏi thì đừng hỏi.”

Yêu Nghiệt phì cười một tiếng, chắc Diệp Tinh Trạch cũng không dám hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Quả nhiên, Diệp Tinh Trạch yếu ớt nhìn hắn, lại yếu ớt nhìn Đậu Đậu, cuối cùng yếu ớt cúi đầu, “Vâng.”

Xong rồi xong rồi, sư thúc bị xà yêu mê hoặc mất rồi!

Yêu Nghiệt vui vẻ thật lâu, Đậu Đậu không thể nhịn nữa liếc hắn một cái.

Tuy rằng Diệp Tinh Trạch không nghe không nhìn thấy (Cái rắm, thấy rất rõ đấy biết không!), nhưng hắn ngồi cạnh cô không thành thật, làm ảnh hưởng đến cô.

Yêu Nghiệt nghẹn cười, xoa đầu cô, vẻ mặt thương yêu, “Được, anh không nói chuyện.”

Diệp Tinh Trạch sụp đổ, bộ dạng muốn hỏi lại thôi.

Sau đó Yêu Nghiệt lại vui vẻ.

Hai sư điệt nhà này, người này ngốc hơn người kia mà. Nhưng hắn nghĩ vậy thật oan cho Đậu Đậu. Rõ ràng Đậu Đậu chỉ ngốc trước mặt hắn thôi, biết không?

Nếu Đậu Đậu biết hắn nghĩ vậy, nhất định sẽ đứng lên lý luận -- Cô ngốc chỗ nào? Ngốc chỗ nào? Còn đánh đồng cô với Diệp Tinh Trạch ngu ngốc này, quá vũ nhục chỉ số thông minh của cô!

Nhưng mà, cô không biết. Cô còn đang phấn đấu bảo vệ bộ mặt già đây.

“Đây là Tẩy tủy đan, có thể đả thông kinh mạch toàn thân. Cậu ăn cơm no trước, sau đó tìm một nơi an toàn… Quên đi, cậu ở ngay nhà tôi ăn tẩy tủy đan đi.”

Diệp Tinh Trạch ở chỗ này tẩy tủy, cô còn có thể chiếu cố một chút, còn các chuyện khác thì là tư tâm của cô. Cậu ta tẩy tủy có lẽ phải mất một hai ngày, chuyện cô hứa với Yêu Nghiệt chẳng phải có thể lấy cớ có chính sự phải làm để từ chối sao?

Đậu Đậu tính toán tốt lắm!

Nhưng mà cô lại quên, một khi Yêu Nghiệt đã mở hình thức âm hiểm thì có bao nhiêu âm hiểm. Yêu Nghiệt nhìn biểu tình của cô, âm trầm nở nụ cười, sao có thể trốn được? Hiện tại cứ để cô ấy đắc ý một chút đi.

Vì phòng ngừa tiểu sư điệt bị đói, Đậu Đậu quyết định dẫn cậu đi ăn một bữa tiệc lớn trước. Diệp Tinh Trạch nhìn cô lại nhìn nhìn Cửu Ca, thật sự không rõ xảy ra chuyện gì. Vì sao sư thúc không nói một câu về xà yêu? Còn bảo cậu chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, sư thúc thật sự bị sắc đẹp mê hoặc rồi ư?

Không, cậu nhất quyết không tin đâu!

Cô là tiểu sư thúc mà cậu sùng bái nhất. Chuyện này nhất định có ẩn tình. Sư thúc tuyệt đối không bị Yêu Nghiệt mê hoặc đâu!

Làm fan não tàn của sư thúc, sao cậu có thể hoài nghi cô?

Diệp Tinh Trạch nắm tay, “Sư thúc, con tin người có nỗi khổ, con ủng hộ người!”

Vẻ mặt Đậu Đậu hoang mang. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Yêu Nghiệt nghẹn cười, “Dẫn cậu ta xuống ăn cơm trước đi.”

Đi xuống một nhà hàng Quảng Đông ở tầng dưới, hai người gọi một bàn đồ ăn lớn. Diệp Tinh Trạch ăn bữa cơm này mà nơm nớp lo sợ, ăn no mới nhớ hôm nay tìm sư thúc là có việc cần nói.

“Sư thúc, lần trước… con… con không nên kéo theo Minh Hiên xem hoa yêu.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Lần sau con sẽ không làm như vậy nữa, con cam đoan!”

“Còn có lần sau? Tự tìm đường chết tôi cũng không đi cứu cậu đâu.”

“Hì hì, con biết rồi, sư thúc hôm nay thật xinh đẹp!”