Đậu Đậu mơ mơ màng màng bị Yêu Nghiệt lột sạch đặt vào bồn tắm lớn. Sau khi tẩy tủy, người cô tiết ra rất nhiều tạp chất, vừa dính vừa bẩn lại còn hôi thối. Cô không muốn thừa nhận cô cũng bị mùi trên người của mình làm cho choáng váng. Lúc này được cởi bỏ lớp quần áo hôi thối, ngâm mình trong nước, cô thoải mái thở ra một hơi, rồi từ từ tỉnh lại.
“Á a a!”
Yêu Nghiệt không thèm để ý, kệ cô kêu sợ hãi rồi lại xấu hổ tự mình ngậm miệng.
Cũng không phải chưa từng thấy, ngạc nhiên quá mất phong độ. Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Vì thế sau khi kêu lên một tiếng, cô lại giống như lợn chết không sợ nước sôi.
“Đúng, đúng chỗ đó, mạnh lên chút.”
Yêu Nghiệt nhướn mi, biết rõ Diệp Tinh Trạch ngu ngốc kia rất có thể đang ở ngoài nghe trộm, nên còn cố ý giở trò xoa thắt lưng Đậu Đậu.
“Á! Đau đau đau! Anh nhẹ chút không được sao?”
“Đừng, đừng chạm chỗ đó!”
“Ưm~”
Diệp Tinh Trạch nghe được một loạt từ không nên nghe, bộ dạng như bị sét đánh, đứng ngây ngốc một chỗ. Xong rồi xong rồi, sư thúc lại bị bắt nạt. Người còn đang mang thai trứng mà!
“Sư thúc... Người… người có sao không?”
Đậu Đậu nghe loáng thoáng một câu như thế, lúc này mới biết Diệp Tinh Trạch đến. Nhưng cô lại không biết tên ngốc kia đang hiểu lầm, vì thế cứ ngây ngốc trả lời, “Hả? Tôi rất khỏe, cậu đợi chút, tôi tắm xong sẽ ra.”
Yêu Nghiệt nghẹn cười, xem ra cô tưởng Diệp Tinh Trạch mới đến, nên không biết sự tồn tại của hắn.
Chậc chậc, ngốc đến đáng yêu!
Yêu Nghiệt đoán không sai, Đậu Đậu nghĩ như vậy thật. Cô trả lời Diệp Tinh Trạch xong, sợ tên ngốc kia biết cô bị Yêu Nghiệt bắt nạt, vội vàng đẩy tay tên yêu nào đó đang ở trên lưng mình ra, “Đừng! Nếu tí nữa cậu ta phát hiện ra anh thì khuôn mặt già này của tôi biết phải chui vào đâu?”
Yêu Nghiệt nghẹn cười thực vất vả, “Được, nghe lời em.”
Đậu Đậu tẩy sạch chất bẩn, lại đứng dưới vòi sen tẩy rửa một lần nữa. Sau khi tẩy tủy, ngoại trừ vết sẹo trên mặt vẫn còn thì tất cả mụn mủ đều biến mất, trơn trơn mượt mượt, vô cùng mịn màng. Không chỉ có thế, làn da cả người cô đều đã thay đổi. Toàn thân trắng nõn, mềm mại như da em bé, làm người ta nhìn chỉ muốn cắn một cái.
Yêu Nghiệt dựa trên tường, ý tưởng vừa mới nhảy ra trong đầu đã bị Đậu Đậu liếc mắt cảnh cáo, “Không được qua đây!”
“Được, đến tối lại cắn.”
“Buổi tối cũng không được!”
Yêu Nghiệt mỉm cười, ngay lập tức thay đổi thành hình thức vô lại, “Vậy anh sẽ ra ngoài kia, nói cho Diệp Tinh Trạch biết sư thúc cậu ta tắm rửa với một người đàn ông.”
Đậu Đậu trợn tròn mắt, nắm tay căm giận rất lâu, thấy Yêu Nghiệt chuẩn bị mở cửa, bèn vội vàng ôm lấy đùi hắn.
“Đại ca! Tôi sai rồi! Tôi sai rồi được không?”
Yêu Nghiệt thực hiện được mưu đồ, khóe môi cong cong, ngữ điệu vui sướng, “Vậy tối nay…”
“… Được.”
“Vậy tối mai?”
Đậu Đậu cắn răng, thấp giọng mắng, “Ông nội nhà anh! Đừng có quá đáng!”
“Vậy anh phải ra ngoài đây.”
“Đừng, tôi đồng ý, tôi đồng ý được chưa.”
Yêu Nghiệt không dám làm quá đáng, chỉ yêu cầu hai buổi tối.
Hắn rất hiểu tính Đậu Đậu. Uy hiếp một chút, cô sẽ nhượng bộ. Nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt, thì cô thà làm ngọc vỡ. Cho nên chuyện này không gấp được, phải đến từ từ.
Đậu Đậu mặc áo tắm ra ngoài, Yêu Nghiệt đường đường chính chính đi theo sau cô. Cô nghĩ Diệp Tinh Trạch không nhìn thấy Yêu Nghiệt, cho nên để mặc Yêu Nghiệt ngồi cạnh mình. Nhưng lại không biết Diệp Tinh Trạch không những nhìn thấy, mà còn nghe thấy một loạt từ không nên nghe...