Vừa rồi cậu chỉ lo hoảng hốt chuyện sư thúc bị yêu mê hoặc, cũng chưa phát hiện dung mạo sư thúc có thay đổi thật lớn. Lúc này nhìn rõ, sáng đến bóng loáng, quả thực như thay một tầng da.
Đậu Đậu được khen nhưng lại không vui vẻ. Sau tẩy tủy, tuy rằng cô trắng ra không ít, nhưng vết sẹo trên mặt vẫn không biến mất. Nhưng đây đã tiến bộ rất lớn rồi, ít nhất sẽ không có người nói cô xấu nữa. Đáng tiếc, so với kiếp trước vẫn kém một trời một vực. Đậu Đậu buồn bực một chút, lấy túi đi tính tiền.
Diệp Tinh Trạch tẩy tủy, không phải chỉ quan tâm tư chất mà còn phải quan tâm tâm pháp nữa. Thật không biết cậu ở núi Đạo Vương vài năm kia để làm gì? Các sư huynh đệ khác học cái gì không học cái gì, cũng không chú ý một chút hay sao? Phàm là người thông minh một chút, cũng không đến mức ngay cả linh lực là gì cũng không biết chứ?
Thanh toán xong, Đậu Đậu cầm bút viết Đạo Vương tâm pháp. Không nhiều lắm, cũng chỉ hai trăm chữ.
“Cầm lấy học thuộc lòng rồi mới được uống thuốc, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết đâu.”
“Vâng.”
“Chịu không được thì phải gọi tôi.”
Đậu Đậu nghĩ gì đó, lại vội vàng bổ sung, “Nếu không đêm nay tôi sang phòng ở với cậu? Nhỡ có xảy ra chuyện gì thì cũng dễ giải quyết.”
Diệp Tinh Trạch vừa định gật đầu đáp ứng, nhưng thoáng nhìn thấy sắc mặt Yêu Nghiệt thì vội vàng lắc lắc đầu, “Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng, một mình con cũng có thể chịu được, thật sự.”
Đừng nói để sư thúc ở lại giúp cậu tẩy tủy, có xà yêu này ở đây, cậu cũng không dám không kiên trì được, biết không?
Phải kiên trì, có khổ hơn cũng phải kiên trì!
Yêu Nghiệt hơi nhếch môi, ở chỗ Đậu Đậu không nhìn thấy, không tiếng động nói với Diệp Tinh Trạch, “Nhóc con, coi như cậu thức thời.”
Đậu Đậu thực thất vọng, đứa nhỏ này sao lại không có mắt như vậy chứ? Không nghe thấy giọng điệu của cô có bao nhiêu thành khẩn sao?
Đậu Đậu chưa từ bỏ ý định, “Ngay cả tâm pháp cũng không thuộc, một mình cậu tẩy tủy thì sư thúc rất lo lắng, đều là người một nhà, còn khách khí với sư thúc làm gì?”
Diệp Tinh Trạch đã muốn khóc, “Cầu người, thực sự không cần mà!”
Diệp Tinh Trạch trong ánh mắt uy hiếp của Yêu Nghiệt, vội vàng đoạt lấy hai tờ giấy trong tay Đậu Đậu, xông vào phòng khách khóa lại nhốt mình bên trong.
Yêu Nghiệt vừa lòng híp mắt, tiếp theo Đậu Đậu phải tự dựa vào sức người mà thoát khỏi bề mặt trái đất rồi.
Haizz, kế hoạch thất bại, chạy trời không khỏi nắng.
Đậu Đậu rối rắm, “Chuyện đó…”
“Ừ?”
“Có thể hoãn lại không?”
“Không thể.”
“Tôi còn chưa tắm!”
Giãy giụa, yếu ớt mà giãy giụa.
Yêu Nghiệt cong môi, “Anh tắm với em.”
“Ha ha ha… Đột nhiên tôi lại không muốn tắm nữa.”
Yêu Nghiệt cười đến âm hiểm, “Đừng, em không muốn động, vậy anh giúp em tắm là được ~”
“Không cần, thật sự không cần đâu!” Lần này đến phiên Đậu Đậu muốn khóc, “Tôi không tắm nữa được không?”
“Được.”
Đậu đậu chôn mặt ở gối đầu giả làm đà điểu.
Cách biệt hai bức tường với tiểu sư điệt, cô bị yêu đặt ở trên giường chậm rãi lột đồ.
Sỉ nhục, sỉ nhục trắng trợn mà!
Yêu Nghiệt cười khẽ, nếu cô biết Diệp Tinh Trạch đã sớm nhìn thấy hắn, nói không chừng lúc này đã muốn tìm cái lỗ mà chui vào rồi.
Tim Đậu Đậu đập như trống bỏi, tức giận thúc giục, “Anh nhanh lên chút được không?”
“Được,” Yêu Nghiệt lấy gối đầu của cô, “Nhìn anh này.”
Lúc này thì khuôn mặt đỏ rực của Đậu Đậu đã không giấu được, thẹn quá hóa giận lấy gối đầu đập hắn.
“Anh có bệnh à? Muốn giết thì nhanh lên chút! Chưa thấy cảnh sát nào chấp hành xử bắn còn cho tội phạm xem súng!”
Yêu Nghiệt vui vẻ, lại đổi thành trạng thái vô lại, “Em muốn nhìn? Sao không nói sớm…”
Đậu đậu vẻ mặt táo bón, lập tức phản ứng lại đạp qua, “Lưu manh!”
Yêu Nghiệt tóm chân cô, đặc biệt đứng đắn lấy súng ra, “Nghĩ đi đâu vậy? Hử?”