Bởi vì vừa mới bắt đầu, kết cục đã được định sẵn rồi.
“Chẳng trách ngươi chỉ muốn làm bạn với người chết, từ trước đến nay không muốn tùy tiện bị cuốn vào những vụ án trong cung. Những ngày này, ta mới phát hiện ra bản thân giống như một tên hề nhảy nhót lung tung, cho rằng có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, kết quả1là phát hiện ra bản thân chẳng qua chỉ lãng phí công sức mà thôi.”
Liêu Thanh Vân đón lấy bình rượu uống ực một ngụm: “Cố huynh hà tất phải tự coi nhẹ mình như thế?”
“Ha ha, ta biết Thanh Vân huynh định nói điều gì, ít nhất ta cũng không bị liên lụy theo đúng không?” Cố Lăng khẽ bật cười ra tiếng: “Nhưng chính bản thân ta cũng không8thể phân biệt rõ, rốt cuộc bản thân tự dựa vào năng lực của chính mình để thoát thân hay là... người khác ban tặng nó cho ta đây?”
Liêu Thanh Vân trầm mặc sau đó nói: “Cố huynh, ngươi say rồi.”
“Ta không say.” Cố Lăng ôm bình rượu tu ừng ực đến khi trong bình chỉ còn nhìn thấy đáy, đột nhiên tức giận ném mạnh đi.
Âm thanh bình rượu vỡ2nát trong trẻo vang lên trong đại sảnh. Liêu Thanh Vân coi như không nhìn thấy, khuôn mặt bình tĩnh nhìn Cố Lăng.
“Ta ngược lại muốn xem xem những kẻ giật dây phía sau rốt cuộc là ai?” Cố Lăng từ tốn nói từng câu từng chữ. Sự kiêu ngạo và tự tôn của hắn không cho phép hắn trốn chạy, hoặc là, hiện thực đã không cho phép hắn trốn4chạy nữa rồi. Trừ phi hắn có thể chứng minh được kẻ giật dây phía sau không phải là Hoài vương, bằng không Cố gia vẫn sẽ nằm trong chỗ bấp bênh không ổn định như cũ.
Ánh mắt Liêu Thanh Vân khẽ lóe sáng. Kẻ phía sau rốt cục có phải là Hoài vương hay không? Hắn cũng rất hiếu kì.
...
Mai phi đứng trên thềm cung cao cao, phóng tầm mắt nhìn cảnh giăng đèn kết hoa ở bốn phía, ánh mắt bà mơ màng mờ mịt mà ngơ ngẩn buồn rầu. Ở trong hoàng cung này, có ai sẽ quan tâm đến nỗi đau mất con của bà ta đây?
Bởi vì bị hoàng thượng ban chết nên ngay cả đồ tang bà cũng không dám mặc, còn phải mặc quần áo tươi tắn rực rỡ, miễn cưỡng gượng cười nhìn trong cung vui mừng đón năm mới.
Còn hai hôm nữa là đến đêm giao thừa rồi, hôm đó cũng là buổi yến tiệc lớn nhất trong năm.
Có lẽ trong mắt của người đàn ông kia, tất cả mọi người trên thế gian đều vô tình vô nghĩa như ông ta vậy. Vì thế sau khi ông ta hi sinh con trai của mình, người làm mẹ như bà ta ngay cả tư cách đau thương cũng không có.
“Hôm nay gió lớn, sao tỷ tỷ lại đứng đây đón gió lạnh như thế?”
Mai phi cố gắng định thần một chút rồi mới nhìn rõ người đang đi đến đây là Ninh phi, bà miễn cưỡng mỉm cười: “Muội muội sao lại đến đây?”
Ninh phi nhìn Mai phi trong vòng một đêm mà hai bên tóc mai đều đã bị bạc trắng, trong lòng bà có chút buồn rầu, không nói lời nào mà đi lên phía trước nắm tay Mai phi thật chặt. Bà biết có thể trong lòng Mai phi hận bà đến thấu xương, nhưng thề có trời đất có lương tâm, việc này thật sự không hề liên quan đến bà.
Trong lòng Mai phi đau như bị kim châm, phút chốc hai mắt đỏ lên, giãy tay thoát khỏi tay của bà ta.
Ninh phi cũng không để bụng mà đứng song song với bà, nhìn không khí vui vẻ nhộn nhịp giăng đèn kết hoa của hoàng cung: “Mỗi năm cứ vào năm mới, tất cả công việc trong hậu cung đều do bốn tỷ muội chúng ta cũng nhau xử lí. Bây giờ cũng sắp sang năm mới nhưng lại là cảnh còn người mất.”
Mai phi lạnh lùng: “Muội muội hà tất phải như thế?”
“Muội biết khi tỷ tỷ nghe thấy một vài tin đồn bịa đặt thì cho rằng, những tin đồn nhảm trong kinh thành có liên quan đến Đại hoàng tử đều là do muội phát tán ra.”
“Chẳng lẽ không phải hay sao?” Ngoại trừ bà ta ra thì còn ai vào đây nữa? Lương phi bị giáng chức, Đan phi thế đơn lực yếu, nếu không phải Ninh phi thì còn ai có đủ năng lực này? Chắc không thể là Lưu hậu ngay cả xương cốt cũng đã không còn tồn tại nữa chứ?
Trong đáy mắt Ninh phi có chút đau lòng nhưng bà vẫn nói: “Bất kể tỷ tỷ có tin hay không, muội muội ta hỏi lòng không thẹn với lương tâm.”
“Ai mà biết được?” Ở trong cung này, giống như lời Hựu Nhi đã từng nói, ai là người ai là quỷ, ai có thể phân biệt rõ ràng được đây? Nhớ đến Hựu Nhi, lòng Mai phi lại đau đớn, đôi mắt được gió thổi khô không biết bao nhiêu lần lại ẩm ướt thêm lần nữa. Con trai của bà...
…
Cùng lúc này, Nhân Lãnh Cung, Quy Phật Điện.
Hôm nay, Cố thái phi không lễ Phật cũng không hề niệm kinh, bà chỉ quỳ phục trước tượng Phật, nhìn tượng Phật chăm chăm đến xuất thần.
Lan ma ma bê xấp vải vóc mà Ngụy công công sai tiểu thái giám mang tới bước vào bên trong.
“Lan ma ma, đi mời Vô Ưu công chúa đến đây.” Cố thái phi đột nhiên nói.
Trong lòng Lan ma ma hơi ngạc nhiên: “Tiểu thư?”
“Đi đi.” Cố thái phi hờ hững nói.
Đôi môi Lan ma ma khẽ mấp máy một lúc nhưng chỉ nói: “Vâng.”
…
Ngọc Châu nghe tin Cố thái phi có lời mời thì trong lòng có chút kinh ngạc, vội vàng đi vào trong phòng bẩm báo lại với Nguyên Vô Ưu đang ngồi đọc sách.
Động tác lật sách của Nguyên Vô Ưu khẽ dừng lại, sau đó từ tốn gấp cuốn sách trong tay, nàng đứng thẳng người lên. Ngọc Châu lấy áo khoác ra rồi giúp nàng cột dây cẩn thận.
Sau khi dẫn Nguyên Vô Ưu vào trong, Lan ma ma lặng lẽ lui ra ngoài.
Cố thái phi quỳ phục trước tượng Phật dường như không hề cảm giác được là nàng đã tới. Nguyên Vô Ưu đến bên chiếc đệm mây bên người bà ngồi xếp bằng xuống.
Rất lâu sau, Cố thái phi mới từ từ đứng thẳng người dậy, đôi mắt nhìn Nguyên Vô Ưu dày đặc tơ máu, báo hiệu sự đấu tranh nội tâm dữ dội mà bà ta đã trải qua.
Nguyên Vô Ưu nhẹ nhàng gật đầu hành lễ với bà: “Nương nương tốt lành.”
Giọng Cố thái phi khàn đặc trầm thấp: “Đồng ý một thỉnh cầu của ta.” Bà ta dùng chữ “thỉnh cầu“.
“Mời nương nương nói.” Nguyên Vô Ưu mỉm cười nói.
“Làm con thừa tự của con ta, phụng dưỡng dưới gối.”
Nguyên Vô Ưu nhướng mày: “Nếu như Vô Ưu không nhớ nhầm thì năm nay Thập vương thúc mới có hai mươi mốt tuổi?”
Làm con thừa tự sao? Lấy cháu gái làm người thừa kế? Đây ngược lại quả thực là một cách hay để giam chân nàng. Một kẻ vinh thì tất cả cùng vinh, một kẻ tổn hại thì tất cả cùng hại. Tội phản nghịch này nếu như thất bại thì phải bị tru di cửu tộc. Chu di cửu tộc với Hoài vương là điều không thể, nhưng cả họ Hoài vương phủ bị tịch thu tài sản giết sạch toàn bộ là điều đương nhiên. Nghiêm khắc mà nói, nàng là đứa con nối dõi thừa tự chính thức, là huyết mạch chính thống, phải chết là điều không cần phải nghi ngờ!
“Ngươi không đồng ý sao?” Cố thái phi híp mắt.
Nguyên Vô Ưu cười: “Không, Vô Ưu rất vui lòng. Nhưng nương nương không cho rằng lệnh cho Vô Ưu suy nghĩ để cưới một vương phi cho Thập hoàng thúc, con nối dõi sinh ra không phải càng chính thống hay sao?”
Cố thái phi hờ hững thu hồi ánh mắt: “Ngươi đồng ý là tốt rồi.”
Nguyên Vô Ưu cười cười: “Nhìn thấy tâm trạng nương nương ổn định là Vô Ưu cũng yên tâm rồi.”
Cố thái khi khép tay lại hành đại lễ ba quỳ chín lạy. Sau khi vái xong, bà mới đích thân đưa nén hương cho Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu cười nhận lấy. Sau khi lạy phật ba lần rồi mới hành lễ ba quỳ chín lạy với Cố thái phi, Cố thái phi nhận lễ của nàng.
Sau khi tất cả mọi việc đều hoàn thành xong xuôi, hai người lại quay về cảnh tượng lúc ban đầu: Cố thái phi ngồi chiêm ngưỡng Phật, Nguyên Vô Ưu ngồi xếp bằng trên chiếc nệm mây.
Nhìn khói nhang lượn lờ trước Phật, Cố thái phi có chút thất thần: “Ngươi đã biết là sẽ chết bao nhiêu người sao?”
“Ừ, cũng không sai lệch lắm với dự tính.”
“Trong lòng ngươi không hề cảm thấy có chút hổ thẹn, áy náy hay bất an nào sao?”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Vì sao phải bất an cơ chứ?”
Cố thái phi nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, yếu ớt than nhẹ một tiếng: “Đi đi.”
Sau khi cung kính hành lễ với bà xong, Nguyên Vô Ưu bước ra khỏi điện. Lan ma ma canh giữ bên ngoài thấy nàng đi ra thì ánh mắt có chút phức tạp nhưng vẫn cung kính hành lễ: “Nô tì tham kiến quận chúa.”
Ngọc Châu đứng dưới mái hiên, nghe thấy lời này của Lan ma ma thì vô cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Nguyên Vô Ưu im lặng mỉm cười: “Lan ma ma mời đứng lên.” Đây đúng là thu hoạch ngoài ý muốn. So với Vô Ưu công chúa, danh xưng Vô Ưu quận chúa này tự do thoải mái hơn nhiều.
Nhìn bóng lưng chủ tớ Nguyên Vô Ưu rời đi, Lan ma ma khẽ thở dài một tiếng rồi quay vào trong phòng.