Thi Tề lạnh lùng nhìn Sử Khai Ngôn: “Lôi Sử Khai Ngôn ra bên ngoài, chém đầu thị chúng với phạm nhân Sử gia.”
Sử Khai Ngôn đau đớn nhắm mắt. Báo ứng, báo ứng...
Nhị hoàng tử xụi lơ ngã xuống mặt đất, tuyệt vọng tự lẩm bẩm một mình, không ai có thể nghe thấy hắn đang nói cái gì.
Trên công đường của Đại Lí Tông Chính Tự, ngoại trừ nam đinh Sử gia bị cấm quân lôi lên xe củi ra, còn có nữ quyến1Sử gia trên vài chiếc xe củi khác đang kinh hoàng trợn mắt, nhìn đăm đăm vào trượng phu, phụ thân, nhi tử, huynh trưởng và đệ đệ của bọn họ. Từng cái, từng cái đầu của những người quen thuộc này đang lăn lông lốc trên nền đất, hai mắt kinh hoàng trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Tiếng rít chói tai, tiếng kêu gào than khóc cùng hợp lại với nhau làm nổi bật lên hình ảnh máu chảy thành sông trên những viên gạch8xanh nhạt, đầu người lăn lốc tạo thành một cảnh tượng khiến người ta sởn tóc gáy.
Một vài người dân đến vì hiếu kì muốn xem náo nhiệt cũng đều bị dọa đến ngây người. Họ trải qua cảnh tượng khủng khiếp không kém gì cơn ác mộng này, ngay cả thét lên vì kinh sợ cũng không dám.
Họ lo sợ đầu mình cũng lăn trên mặt đất như thế, trong cổ họng tất cả mọi người đều phát ra âm thanh ghê rợn, hàm răng2không tự chủ được mà đánh vào nhau nghe lập cập.
Chỉ e rằng cả đời bọn họ sẽ không bao giờ quên cảnh tượng trước mắt này.
Trên đường phố rộng lớn, một con ngựa chạy như bay đến. Từ trên lưng ngựa, Đào Phi Vũ không đợi ngựa dừng hẳn, gần như vừa lăn vừa bò rơi từ trên lưng ngựa xuống, điên cuồng chen chúc vào đoàn người đông đúc, thét lên: “Tránh ra, tránh ra... Tương Tương... Tương...”
Nàng rốt cục cũng chen vào được4đoàn người, chỉ mới liếc mắt nhìn một cái, nàng đã sợ hãi ngã xuống đất. Đại thiếu gia Đào gia đuổi sát theo sau liền dùng tay chặt vào gáy nàng một cái, hai mắt nàng trợn tròn, lập tức ngất xỉu đi.
Đại thiếu gia Đào gia lướt nhìn xung quanh một cái thật nhanh rồi tiện tay xách Đào Phi Vũ lên, đưa nàng rời khỏi nơi này.
Trong một xe củi, Sử Ngưng Tương mặt mũi trắng bệch trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, kinh hoàng sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt...
Đây nhất định là ác mộng, đúng thế, là mơ mà thôi. Nàng đang nằm trên giường trong khuê phòng của mình, mơ thấy ác mộng đáng sợ. Chỉ cần tỉnh lại, nàng vẫn sẽ là Sử Ngưng Tương vang danh kinh thành, Sử gia cũng vẫn là hoàng thân quốc thích như cũ.
Nhưng, cái đầu người mang theo sự tuyệt vọng vừa lăn đến chỗ cách xe tù của nàng không xa vì sao lại quen thuộc đến thế?
Là ai thế? Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi, đó là cha nàng. Vậy còn cái đầu đang trợn ngược đôi mắt kinh hãi kia lại là ai nữa? Là em trai của nàng...
Rõ ràng cách nàng không xa lắm nhưng nàng không có cách nào đến gần bọn họ được. Thanh chắn của xe củi lạnh lùng như vậy, cứng rắn như vậy, nàng căn bản không đủ sức thoát khỏi nó.
Là ai đang gọi nàng Tương Tương? Là ai? Bên tai là ai đang tuyệt vọng khóc như thế? Là ai đang kêu gào đau đớn như thế? Nghe tiếng quen thuộc như vậy nhưng vì sao nàng không thể nhớ ra nổi?
Sử Ngưng Tương ngồi trong xe củi, hai tay nàng tự ôm lấy mình thật chặt, cả người run lẩy bẩy. Nàng không ngừng tự nói với chính mình, rằng nàng chỉ đang mơ một giấc mơ kinh hoàng mà thôi!
Tỉnh dậy rồi thì sẽ không sao nữa. Chỉ là, nàng phải làm sao mới có thể tỉnh giấc được đây?
Nghe thấy tiếng gào khóc bên ngoài, sắc mặt Thi Tề vô cảm. Ông ta lấy ánh mắt ra hiệu, vài người thái giám đứng sau lưng ông ta bước lên phía trước, một trong số đó tay bê một cái khay, trên khay đặt đầy vải lụa trắng.
“Nô tài cung tiễn Ngọc phi nương nương.”
Đồng loạt nói xong, cũng không đợi Ngọc phi trả lời, bọn họ trực tiếp kéo Ngọc phi đang nằm xụi lơ trên mặt đất dậy, đưa vào hậu đường.
“Không… Mẫu phi, mấy cái tên cẩu nô tài này, bỏ ra...”
Thi Tề lại đưa mắt ra hiệu lần nữa, một vài thái giám khác ở phía sau liền tiến lên phía trước, tay bưng rượu độc.
Thấy bọn họ đến gần, Nhị hoàng tử sụp đổ tan vỡ lắc đầu: “Không... không...”
“Nô tài cung tiễn Nhị hoàng tử.” Vài tên thái giám đến gần, miệng thì nói lời cung kính nhưng sắc mặt lại cứng nhắc lạnh nhạt thờ ơ.
Nhị hoàng tử nhìn ly rượu được đưa đến trước mặt hắn, điên cuồng nhảy bổ lên muốn hất đổ nó nhưng lại bị hai tên thái giám giữ chặt lại, hai người nhanh tay cạy miệng hắn ra, một người khác cứng rắn đổ rượu vào.
“Không... khụ... khụ... Không...”
Ba vị đại nhân phối hợp điều tra liếc mắt nhìn cảnh tượng này thì như người vừa được kéo từ dưới nước lên, cả ba nằm rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Cố Lăng quỳ một bên cúi thấp đầu, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm ngay lúc này của hắn, nhưng hai cánh tay thon dài đặt trên nền gạch xanh lại trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
Đại hoàng tử ngơ ngác liếc nhìn cảnh tượng trước mắt này, không bi thương, không thống khổ, không đau đớn.
Thi Tề liếc nhìn biểu cảm thờ ơ, hờ hững của Đại hoàng tử, trong đáy mắt thoáng vụt qua một tia sáng kì lạ. Ông ta không cho thái giám sau lưng bước lên mà đích thân rót rượu, tự mình đưa đến trước mặt Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử cúi đầu nhìn ly rượu được bưng đến trước mặt, ánh mắt dường như có chút mờ mịt mông lung nhưng vẫn từ từ giơ tay đón lấy.
Mãi một lúc sau, hắn mới nhỏ giọng thì thào: “Thi công công.”
Thi Tề cung kính cúi người: “Vâng.”
“Cảm phiền ngươi chuyển lời đến mẫu phi, bảo bà không cần đau lòng vì tiểu vương. Rời đi, đối với tiểu vương mà nói, ngược lại là một sự giải thoát.”
“Nô tài nhất định sẽ chuyển lời đến Mai phi nương nương.” Thi Tề nói.
Đại hoàng tử bật cười: “Tiểu vương còn có một câu muốn chuyển đến phụ hoàng.”
Thi Tề ngẩn người nhưng vẫn nói: “Mời Đại hoàng tử nói.”
“Mặc dù người là vị đế vương có quyền lực tập trung nhất, thực lực cường bá nhất trong lịch sử nước Đại Nguyên, nhưng ngoại trừ hoàng quyền, sinh mệnh của người cũng chỉ còn lại có tàn nhẫn, máu lạnh, tàn bạo, hẹp hòi, tuyệt tình mà thôi. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao nhiều người như thế nhưng không ai thật sự thần phục người. Người, thật sự thành công sao?
Thi Tề nghe thấy lời của Đại hoàng tử, trên trán khẽ tuôn ra mồ hôi lạnh. Đại hoàng tử, hắn...
Cố Lăng ở bên cạnh nghe thấy lời Đại hoàng tử nói thì kiên quyết không chút do dự ngẩng đầu lên nhìn Đại hoàng tử, trong lòng hắn có chút đau nhói. Trong vụ án sát hại này, Đại hoàng tử vô tội biết bao nhiêu? Vậy mà hoàng thượng vẫn hi sinh hắn. Hổ dữ còn không ăn thịt con. Đế vương như vậy, thật sự xứng đáng với danh hiệu Đế vương sao?
...
Trời âm u mù mịt, cả trời đầy những đám mây đen dày đặc nặng trĩu, hoàn toàn đã che khuất đi bầu trời trong veo xanh biếc.
Gió lạnh thổi vù vù tàn sát bừa bãi, phảng phất như trong gió có mang theo đao kiếm sắc bén có thể phá vỡ hoa văn bền chắc trên khung cửa sổ, xuyên thủng hơi nóng phát ra từ lò sưởi ấm áp, rét lạnh buốt giá đến thấu xương.
Phảng phất như những ngày nắng tươi đẹp ghé thăm mấy ngày qua chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng của con người mà thôi. Dưới những đám mây đen u ám và sự tàn phá của gió rét, tất cả mọi vật trong tầm mắt dường như đều thay đổi hình dáng.
Bầu trời của kinh thành, chỉ trong thời gian một đêm liền quay trở về với cái rét thấu xương cắt da cắt thịt.
Cố Lăng ngà ngà say, ôm một bình rượu đi đến Bán Pha viên.
“Thanh Vân huynh, cùng uống rượu với ta một lúc đi.”
Liêu Thanh Vân nhìn hắn, âm thầm nhẹ than thở một tiếng: “Cố huynh, không phải là năng lực của huynh không đủ mà là... lòng người quá hiểm ác!”
Liêu Thanh Vân có thể hiểu được sự buồn giận mờ mịt của Cố huynh. Đối với một người từ trước giờ chưa từng gặp phải thất bại như hắn mà nói, cảm giác trở thành con cờ bị người ta mặc sức thao túng thế này quả thật rất khó chịu. Cố huynh chỉ lên Kinh một mình đã đủ nói lên sự tự tin, thậm chí là tự phụ của hắn. Kết quả như thế này với hắn mà nói là một sự đả kích không hề nhỏ.
Cố Lăng tu một ngụm rượu, tinh thần có vẻ hơi suy sụp. Hoàng thượng và những kẻ phía sau đều xem mạng người như cỏ rác. Cuộc chiến hoàng quyền từ trước đến nay đều rất tàn khốc. Hắn biết điều đó, nhưng hắn cho rằng bản thân năng lực có thừa. Nhưng đến khi hắn thật sự đặt mình vào trong thế cục ấy mới phát hiện ra, thì ra bản thân mình quá tự tin rồi. Thật ra, tất cả những chân tướng và chân lý mà hắn tin vào đều không quan trọng chút nào.