Phượng Kinh Thiên

Chương 73: Cung yến năm mới (4)

Cố thái phi đang quỳ trước Phật nhìn đăm đăm vào vật trong tay. Sau khi Lan ma ma nhìn kĩ, phát hiện ra vật đó bất ngờ lại là kim bài thì trong phút chốc viền mắt liền ngấn lệ. Tấm kim bài miễn tử này chẳng phải là hi vọng của tiểu thư sao, đến nay1lại muốn...

Người Cố thái phi hơi lung lay mỉm cười: “Lan ma ma, ngày mốt là yến tiệc mừng năm mới trong cung, ngươi mang cuốn tấu chương của ta và vật này đi gặp đương kim hoàng thượng.”

“... Vâng.”



Chủ tớ hai người vừa bước ra khỏi Quy Phật Điện thì đã nhìn thấy một người đang quỳ8phục dưới đất phía xa xa trước mặt.

“Công chúa.” Ngọc Châu nhẹ giọng nói.

Bước chân Nguyên Vô Ưu thong dong đi qua rồi dừng lại trước mặt người đang quỳ trên đất.

Trần mỹ nhân cung kính hành lễ: “Nô tỳ gặp qua chủ tử.”

“Mấy ngày không gặp, hình như Trần mỹ nhân đã lĩnh hội ra được nhiều2điều?”

Trần mỹ nhân cung cung kính kính chôn đầu xuống đất: “Nô tì được chủ tử chỉ bảo mới có thể bỗng chốc hiểu ra mà thoát khỏi sương mù. Nô tì xin khắc sâu vào lòng.”

“Đi thôi.” Nói xong, Nguyên Vô Ưu cũng không đợi Trần mỹ nhân trả lời đã trực tiếp bước qua người bà4đi về phía trước.

Đợi Nguyên Vô Ưu đi được mấy bước, Trần mỹ nhân mới bò từ dưới đất dậy, cúi mày chầm chậm đi theo sau lưng Nguyên Vô Ưu.

Nhìn thấy phong cảnh lạnh lẽo hoang vắng trước mắt, Nguyên Vô Ưu khẽ cười nhạt. Tâm trạng không như trước, đồ vật nhìn thấy cũng không như trước nữa rồi. Nàng đã đến thế giới này năm năm rồi, ngày qua ngày, năm qua năm đều bị vây hãm dưới bầu trời nhỏ hẹp này.

Có lẽ dưới bầu trời rộng lớn bên ngoài kia, nàng sẽ không có phút giây nào được yên lòng. Nhưng sau khi so sánh thì nàng vẫn thích bầu trời rộng lớn thoáng đãng bên ngoài hơn.

Trần mỹ nhân ngừng lời muốn nói lại mà ngẩng đầu nhìn bóng lưng mảnh mai yếu đuối của Nguyên Vô Ưu. Sóng to gió lớn chỉ có trong lòng bà ta biết, bởi vì trong lòng bà ta có một trực giác, cảnh mưa tanh gió máu bên ngoài có liên quan đến bóng lưng mong manh mềm yếu trước mắt này.

Mà cái trực giác này khiến cho bà ta vô cùng khiếp sợ.

“Trần mỹ nhân hôm nay tiễn đến đây thôi, mời về đi.” Ngọc Châu đột nhiên nói.

Trần mỹ nhân giật mình hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra trước mắt đã là Thái Hồi Điện rồi: “Vâng, nô tì cáo lui.”

“Trần mỹ nhân.” Nguyên Vô Ưu hờ hững lên tiếng.

Lòng Trần mỹ nhân khẽ trầm xuống, hoang mang quay đầu: “Có nô tì.” Nàng gọi bà là Trần mỹ nhân chứ không phải là tên thật.

“Tiếp tục lĩnh hội đi.”

Ý trong lời nói còn có chút không hài lòng. Trần mỹ nhân cung kính đáp: “Vâng.”

...

Lâm phủ, trong phòng khách ở khuê các của Lâm gia tiểu thư.

Lâm Doanh Doanh dịu dàng an ủi Đào Phi Vũ khóc như lê hoa đái vũ*, yếu ớt thở dài: “Tiểu Thất muội muội, nếu Tương Tương biết được còn có một người bạn đau lòng khổ sở vì nàng là ngươi, trong lòng nàng nhất định sẽ có chút an ủi.”

*Lê hoa đái vũ: hoa lê trong mưa, dùng để miêu tả vẻ đẹp kiều diễm khi khóc của Dương Quý Phi.

Đào Phi Vũ nắm chặt lấy bàn tay nàng: “Doanh tỉ tỉ, vì sao, vì sao lại như thế này? Vì sao đại biểu ca lại chết? Huynh ấy không phải là hoàng tử sao? Còn cả Tương Tương nàng ấy... không ai có thể cứu nàng ấy sao?”

Lâm Doanh Doanh ủ rũ lắc lắc đầu: “Hoàng thượng hạ chỉ, ai cũng không thể cứu nổi nàng ấy. Nếu có thể cứu thì ta và ngươi việc gì phải ngồi ở đây đau lòng khổ sở như thế này?”

“Nhưng... nhưng mà...” Hễ nghĩ đến việc Tương Tương bị sung quân đi đày nơi biên cương, còn... còn bị lưu lạc làm kĩ nữ, trong lòng nàng lập tức không có cách nào chấp nhận nổi.

Hai mắt Lâm Doanh Doanh đỏ ửng, nàng cầm khăn tay lau đi những giọt lệ vương trên khóe mắt.

Đào Phi Vũ hoảng loạn bất an nói: “Doanh tỉ tỉ, tỉ nói xem nếu muội đi cầu xin hoàng thượng khai ân, ngài ấy có tha thứ cho Tương Tương không?” Ngay cả đại biểu ca hoàng thượng cũng không tha cho thì làm sao có thể tha thứ cho Tương Tương được? Nhưng nàng cảm thấy nếu không làm chút việc gì đó thì giống như bản thân rất có lỗi với Tương Tương vậy.

Lâm Doanh Doanh vội vàng khuyên bảo: “Trước tiên chưa nói đến việc muội có thể gặp được hoàng thượng hay không, cho dù có gặp được hoàng thượng rồi, hoàng thượng cũng không bao giờ bỏ qua cho Tương Tương đâu, thậm chí còn có thể liên lụy đến Tiểu Thất muội muội và người nhà nữa. Tiểu Thất muội muội, ngàn vạn lần không được.”

Đào Phi Vũ tuyệt vọng ôm mặt khóc nức nở. Ngày hôm ấy sau khi nghe thấy tin tức, nàng vội vàng chạy đi tìm Tương Tương nhưng lại bị cảnh tại pháp trường dọa sợ ngây người. Sau đó làm sao được đại ca đưa về nhà, nàng cũng không biết nữa. Đợi đến khi nàng tỉnh lại thì Tương Tương đã bị áp tải ra khỏi Kinh rồi. Ngay cả cơ hội gặp mặt Tương Tương lần cuối nàng cũng không có.

Còn cả đại biểu ca nữa. Mặc dù, nàng và đại biểu ca không thân thiết gì cho cam, nhưng khi biết hắn bị ban chết, trong lòng nàng cũng rất đau khổ.

Nương nói cái chết của đại biểu ca đã khiến cho cô mẫu bạc trắng đầu chỉ trong vòng một đêm, không khí trong nhà cũng không giống như trước, thậm chí ở trong nhà, đi lại nói năng cũng không dám to tiếng. Cả phủ đều không có chút sinh khí nào.

Nàng không chịu nổi bầu không khí như vậy, dứt khoát đến tìm Doanh tỷ tỷ.

Nhìn thấy nàng đau lòng như vậy, trong lòng Lâm Doanh Doanh cũng có chút bất ngờ. Sử Ngưng Tương có thể kết giao được một người bạn chân thành đến thế cũng là phúc khí của nàng ấy. Chỉ có điều, may mắn của nàng ấy vẫn không đủ nhiều.

Hoàng quyền tối cao, khiến người khao khát.

Nàng nảy sinh ra chút hiếu kì đối với vị Hoài vương thân thể yếu ớt đã tạo ra cảnh rối ren này. Hắn vừa mới ra tay đã lật đổ hai vị hoàng tử, một vị hậu phi và cả một gia tộc. Quả thật, tương phản rất lớn với sự yếu đuối bất lực mà người đời biết về hắn.

Dựa vào tác phong hành động không để vuột mất cũng không tha thứ của hoàng thượng mà vẫn chưa ra tay với hắn ta. Rốt cục trong tay Hoài vương có bùa hộ mệnh gì mà khiến hoàng thượng nhất thời không dám động đến?

Đây mới là chỗ cần phải xem xét kĩ càng nhất.

“Tiểu Thất muội muội đừng khóc nữa, sẽ đau mắt đấy. Nếu Tương Tương biết được thì trong lòng nàng sẽ rất lo lắng. Phần tình nghĩa này muội dành cho nàng, nàng nhất định có thể cảm nhận được mà.”

Hai mắt Đào Phi Vũ sưng vù quả thật rất dọa người, nàng nghẹn ngào nói: “Ngày mốt, trong cung có yến tiệc mừng năm mới, vốn... vốn dĩ có thể gặp Tương Tương trong cung lần nữa, nhưng... hu...” Chỉ trong một đêm đột nhiên gặp phải biến cố lớn, ngoại trừ khóc ra thì nàng không thể làm được điều gì khác.

“Tiểu thư, phu nhân cho gọi người đi đến phòng khách.” Tì nữ bên ngoài cung kính nói.

Lâm Doanh Doanh hơi chần chừ nhìn Đào Phi Vũ.

Đào Phi Vũ nức nở: “Doanh tỷ tỷ, Lâm bá mẫu tìm tỷ nhất định là có chuyện gì rồi, tỷ nhanh đi đi, muội... muội không sao.”

“Vậy được rồi, ta đi một lúc sẽ trở lại ngay. Muội cũng suy nghĩ quá nhiều rồi. Ta sai người mang chút cơm đến nhé, muội cũng đã một ngày chưa ăn gì.”

“Muội ăn không nổi. Doanh tỷ tỷ, muội ở một mình yên tĩnh một lát là tốt lên thôi.”

Lâm Doanh Doanh vỗ nhẹ tay nàng, an ủi nàng một chút rồi mới rời đi.



Đêm trước ba mươi tết, trận tuyết cuối cùng của năm Khánh Đế thứ mười lăm đổ xuống. Từng hạt tuyết trắng lớn rơi suốt một đêm vẫn không dừng, đến tận ngày hôm sau, tuyết lớn vẫn ào ào rơi lả tả xuống đất.

Trời và đất hợp lại thành một, trắng xóa mênh mông một màu, không thể phân biệt nổi đâu là trời, đâu là đất nữa rồi.

Những bông hoa tuyết óng ánh trắng tinh khôi bay xuống từ giữa bầu trời dày đặc ráng hồng, ào ào theo gió lạnh tung bay múa lượn, những bông tuyết lớn tung bay theo gió, theo bông liễu dịu dàng mà lang thang rong chơi giữa bầu trời rộng lớn.

Đỉnh lầu, mái cung đều khoác lên mình một lớp áo trắng tinh khôi, trên cành cây sồi xanh bên đường cũng treo đầy tuyết trắng. Cả thế giới đều là màu trắng thuần khiết ngây thơ.

Tuyết trắng dày đặc che phủ hết cả mặt đất, dường như cũng giấu kín luôn cả trận chém giết đã từng phát sinh cách đây không lâu.

Trên đường, cung nhân thái giám tạp vụ đang dốc sức quét sạch lớp tuyết đọng trên đó. Hôm nay đã là ba mươi tết rồi, lúc chính ngọ sẽ có một buổi cung yến long trọng. Không chỉ là hoàng thân quý tộc, vương công tướng lĩnh, văn võ bá quan mà còn có các cáo mệnh phu nhân và những nhà gia quyến khác cũng sẽ đến tham dự cung yến giao thừa tiễn năm cũ, đón năm mới mỗi năm một lần này.