Phượng Kinh Thiên

Chương 463: KHI GẶP LẠI NHAU

Lâm Duy Đường trực tiếp mời đoàn người của Sở Tuyệt đến sân trước của Nghị Chính Điện. Lúc bọn họ đến, quảng trường của Nghị Chính Điện đã cờ bay phấp phới, phướn tựa mây xanh, ba quân thẳng hàng, hoàng thân quốc thích, vương công tước hầu, quan lại văn võ đều vào vị trí của mình, trang1nghiêm đứng thành hàng.

Trên khắp quảng trường của Nghị Chính Điện chỉ thấy từng lớp, từng lớp, rồi lại từng lớp người. Ở vị trí dự lễ lúc này, thân hình của Chu Thanh Sắc cao lớn thẳng tắp, hắn mặc áo gấm lộng lẫy, cao quý và chói mắt. Đoàn sứ giả đứng sau lưng Chu Thanh Sắc đã8giảm gần một nửa, bởi những người còn lại đều đang ở bên cạnh Ninh Thị vì bệnh nhẹ mà không thể tham dự.

Sứ giả nước Chu tuy không đông, nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc cùng khí thể đáng kinh ngạc. Cho dù chìm ngập trong biển người, bọn họ cũng tự có phong thái lóa2mắt, dù không muốn gây sự chú ý cũng khó. “Chủ soái, là Chiến Thần vương.” Một vị võ tướng đã chú ý đến nhóm người của Sở Tuyệt đang đi đến chỗ dự lễ dưới sự chỉ dẫn của lễ quan từ xa, hắn bước lên thấp giọng nhắc nhở vương gia nhà mình - người dường như đang4có tâm sự ngổn ngang.

Chu Thanh Sắc nghe thế thì nâng mắt, nhìn đoàn người Sở Tuyệt đang đến gần, đôi mày của hắn lặng lẽ nhíu chặt một chút. Đám người sau lưng Sở Tuyệt tất nhiên cũng đã nhìn thấy Chu Thanh Sắc, vẻ mặt của mọi người đều trở nên u ám, làm cho bầu không khí vốn đã đông cứng càng thêm cứng ngắc, sát khí vô hình lan tràn giữa hai nhóm người.

Chủ soái của hai nước thù địch gặp nhau ở nước Đại Nguyên, tuy không thể chém giết, nhưng cũng không cách nào cười nói vui vẻ. Nhưng bọn họ vẫn phải duy trì lễ nghi ở mặt ngoài, bởi suy cho cùng, nơi đây không phải chiến trường, mà là nước Đại Nguyên. Hơn nữa, họ đến đây với thân phận sứ giả, dĩ nhiên không thể gây náo loạn không vui trong đại lễ đăng cơ của nữ để nước Đại Nguyên được.

Điều khiển Sở Tuyệt có chút nghi ngờ chính là cảm xúc khác thường lướt qua trong mắt Chu Thanh Sắc khi nhìn thấy hắn lúc nãy, như đang nhuộm màu mực nước, gợn lên những cơn sóng lạ thường. Ngay lúc hắn suy nghĩ cẩn thận, thì đối phương đã bình tĩnh trở lại, phảng phất như cảm xúc lúc nãy không hề tồn tại.

Chu Thanh Sắc cực kỳ bình tĩnh cùng ung dung mà gật đầu với hắn.

Sở Tuyệt đè xuống nghi ngờ trong lòng mình, hắn hờ hững mấp máy môi cố cong lên một nụ cười không có một chút ý cười gửi đến đối phương, coi như là chào lại. Lễ quan thầm lau mồ hôi trên trán mình, sau đó tiếp đãi bọn họ đến vị trí riêng. Rõ ràng vị trí của Chu Thanh Sắc và Sở Tuyệt song song với nhau, khoảng cách cũng không quá xa, nhưng ngoài cảnh chào hỏi lúc ban đầu ra, thì tiếp theo đó, hai người hoàn toàn yên lặng, đừng nói chỉ trò chuyện đôi ba câu, đến cả ánh mắt cũng không có bất cứ giao lưu nào.

Mà khí thể thù địch lan tỏa giữa đội ngũ của hai bên khiến cho lễ quan và những người hầu luôn luôn đi bên cạnh để tiếp đãi và hầu hạ bọn họ có chút chịu không nổi.

Tiếng trống vang dội phá vỡ sự trang nghiêm và tĩnh lặng trên quảng trường của Nghị Chính Điện, cũng thức tỉnh sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, khiến cho tầm mắt của họ đều đổ dồn về một phía.

Lúc này, trong Thiên Điện của Đức Nguyên Cung, Tiểu Lý Tử nghe thấy tiếng trống vang lên bèn bước đến gần Hoài vương sớm đã mặc xong áo cổn, đang ngồi yên ngẩn người trên xe lăn. Nhìn thấy trong ánh mắt của Hoài vương để lộ ra nét nhàn nhạt bị thương cùng nồng đậm vui mừng, Tiểu Lý Tử cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng trên mặt hắn vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười, dùng thanh âm cực nhẹ, cẩn thận nhắc nhở: “Vương gia, đã đến giờ rồi.”

Bởi vì sinh mệnh đang lặng lẽ trôi đi từng chút một trong im lặng nên Hoài vương có chút nửa tỉnh nửa mê, lời của Tiểu Lý Tử đã thắp lên đôi mắt ảm đạm tối tăm của hắn, khiến nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đôi tay khô gầy tái nhợt nắm thật chặt tay vịn của xe lăn: “Đưa bản vương qua đó,“Vô Ưu đã hao tâm tổn sức một phen, làm sao hắn có thể để nàng uổng công?

“... Nô tài đẩy người đến đó.” Tiểu Lý Tử nuốt đau đớn trong cổ họng xuống, nhẹ giọng trấn an Hoài vương đang có chút xúc động cùng nóng lòng.

Hoài vương buông lỏng tay ra, nhưng vẫn thúc giục nói: “Mau lên...” Hắn cảm giác được mình càng lúc càng lực bất tòng tâm rồi.

Tiểu Lý Tử lén lút lau đi đôi mắt đã ướt nhòe, sau đó đẩy Hoài vương ra khỏi Thiên Điện, hướng về phía quảng trường.

Tầm mắt của Hoài vương quan sát cung điện quen thuộc lại xa lạ trước mặt mình từng chút một, không biết có phải vì sắp chết nên những ký ức đã sớm mơ hồ hoặc quên đi bởi vì thời gian quá lâu lại đột nhiên... hiện lên trước mắt, còn rõ ràng như vậy!

Lúc nhỏ, đây là nơi hắn và Tiểu Duệ Nhi thích nhất... Từng li từng tí về ký ức ở chung với phụ hoàng cũng hiện lên trước mắt hắn, còn nữa, gương mặt của mấy vị hoàng huynh cũng lướt qua. Chỉ là, những hồi ức ấy quá ngắn, quá ngắn, ngắn đến mức thậm chí hắn không cách nào nhớ lại, thế nên mới dễ dàng quên đi. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra ký ức mà cả đời hắn có thể nhớ đến vậy mà lại ngắn ngủi như thế, ngoài chuyện lúc nhỏ ra, thì chỉ có Vô Ưu! Hoài vương chớp chớp mắt, đôi con ngươi dần ảm đạm bởi vì nghĩ đến Vô Ưu mà bừng sáng lên lần nữa. Tiếng chuông trống đã vang lên ba hồi, có nghĩa là quan viên Lễ bộ đã kết thúc các nghi thức thờ cúng.

Tiếp theo, chính là lúc Vô Ưu đăng cơ rồi.

Tuy rất áy náy khi Vô Ưu vì hắn mà đăng cơ trước, khiến cho đại lễ đăng cơ vốn long trọng đình đám lại trở nên vội vàng cùng ngắn ngủi, nhưng Hoài vương vẫn rất vui vì có thể nhìn thấy được dáng vẻ cao quý nhất của Vô Ưu. Được như vậy thì hắn có chết cũng không còn tiếc nuối! Trên quảng trường của Nghị Chính Điện, quan lại văn võ chờ đợi lạy chậu hoàng đế mới đã đợi rất lâu rồi. Dưới ánh mắt trông ngóng của tất cả, xa giá của thiên tử cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Nghi thức lộng lẫy, lễ nhạc vui mừng, dưới lòng cho quý báu, Nguyên Vô Ưu bước xuống kiệu vua, sau đó chậm rãi đi lên bậc thềm thẳng đến tầng mây trước mặt mình.

Màu sắc cao quý chỉ thuộc về để vương, nhưng không phải là long bào áo cổn, mà là hoàng bào váy phượng, lại vẫn tôn quý oai nghiêm đến khiếp sợ lòng người, khiến người ta chỉ muốn quỳ lạy.

Tôn quý, khuynh thành, bóng dáng của nàng đẹp đến nỗi kinh động cả đất trời nhân gian.

Nương theo bóng dáng chầm chậm bước đến của Nguyên Vô Ưu, dung mạo nghiêng thành, tuyệt đẹp vô song của nàng cũng càng lúc càng gần, Chu Thanh Sắc say mê ngắm nhìn nàng, đồng thời cũng nhịn không được mà để ý đến phản ứng của Sở Tuyệt ở một bên. Sở Tuyệt lúc này đã không còn tâm tư đoái hoài đến ánh mắt phức tạp cùng tìm tòi của Chu Thanh Sắc đối với mình nữa rồi.

Ngay lúc Sở Tuyệt nhìn rõ dung nhan của người càng lúc càng đến gần, thì trong đầu của hắn là một mảnh trống rỗng. Nhưng hắn vẫn có thể tinh tường nghe thấy tiếng hít thở đầy khiếp sợ của nhóm người Dã Lang ở phía sau, mà âm thanh ấy cũng giúp hắn biết rằng không phải mình hoa mắt, càng không phải bởi vì quá nhớ nhung Lam Vân mà nảy sinh hoang tưởng.

Người đang chầm chậm bước đến gần, có gương mặt giống với Lam Vân như đúc, nhưng ánh mắt hoàn toàn khác biệt, cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt.

Dã Lang và Hắc Hổ không dám tin tưởng mà trừng mắt nhìn Nguyên Vô Ưu, bọn họ đã chém giết với ngàn binh vạn tướng, mỗi một người đều đã trải qua thập tử nhất sinh, có trường hợp lớn bé gì mà họ chưa từng nhìn thấy chứ? Cho dù trời sập đất nứt e rằng cũng không khiến họ kinh hãi cùng hoảng sợ như giờ phút này đây.

Họ đều lo lắng nhìn về phía vương gia nhà mình. Nhưng lúc này, Sở Tuyệt không cách nào bớt chút tâm tư để chú ý đến bọn họ. Với gương mặt không chút thay đổi, hắn chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu càng lúc càng tiến gần mình.

Nguyên Vô Ưu bước lên từng bậc, từng bậc thềm, dọc đường đi, hàng vạn con mắt đều chăm chú dõi theo nàng, nhưng nàng vẫn có thể bước đi đều đặn, mỗi một bước không tính là kiên định nhưng cũng vững vàng, trong lòng không có một chút ảnh hưởng.

Vậy mà giây phút này, nàng lại xúc động muốn cất bước nhanh hơn, nhưng sự xúc động này đã bị nàng đè xuống, vì sớm muộn gì nàng cũng phải đối mặt với hắn.

Nhìn chằm chằm vào dung nhan quen thuộc lại xa lạ kia, trong lòng Sở Tuyệt tự hỏi tự trả lời, vị nữ để được vạn dân bái lạy, tôn quý mà uy nghi kia là Lam Vân sao? Tại thời khắc này, trong đầu Sở Tuyệt lại xuất hiện một giọng nói đáp lại lời hắn một cách rất chắc chắn, rằng việc nữ để ấy là Lam Vân là sự thật. Thế nhưng, lại có một giọng nói khác kiên định bảo với Sở Tuyệt rằng, người trước mắt chẳng qua chỉ có gương mặt giống với Lam Vân mà thôi, nàng không phải Lam Vân!

“Vương gia...”

Đợi đến khi Sở Tuyệt nghe thấy tiếng gọi kinh hãi của Dã Lang và Hắc Hổ, hắn mới phát hiện bản thân đã xông đến trước mặt Nguyên Vô Ưu, nhưng hắn không cách nào đến gần nàng được, bởi vì có người đã ngăn hắn lại, thậm chí hắn không thể nhớ rõ mình đã xông lên như thế nào?

“Xin mời Chiến vương về chỗ.” Đào Dao giơ tay chặn Sở Tuyệt lại, sau đó cung kính lên tiếng. Tầm mắt của Sở Tuyệt dao động từng chút một trên gương mặt của Nguyên Vô Ưu, sau khi quan sát xong, hắn lại dùng ánh mắt ấy nhìn Đào Dao vừa quen thuộc nhưng cũng vừa xa lạ, cuối cùng lại dời về gương mặt của Nguyên Vô Ưu. Đôi mắt hơi buông xuống của Nguyên Vô Ưu chậm rãi nâng lên, đôi mắt đẹp đến lạ thường bình tĩnh dõi theo hắn. Trái tim của Sở Tuyệt chợt run lên, ánh mắt như vậy, chính là Lam Vân!

Cảnh tượng khác thường này đã dẫn đến sự bàn tán và chủ ý của mọi người.

Đào Dao khẽ thở dài một tiếng, ông đành phải lên tiếng thêm lần nữa: “Mời vương gia về chỗ.” Vừa dứt lời, ông cũng dùng cách trực tiếp nhất, đó là đẩy ra Sở Tuyệt không có một chút phòng bị nào. “Vương gia...” Nhóm người Dã Lang tiến lên đỡ lấy Sở Tuyệt vì không để phòng mà bị Đào Dao đẩy loạng choạng. Nguyên Vô Ưu tiếp tục cất bước về phía trước, rồi lướt qua người Sở Tuyệt. Trong lòng Sở Tuyệt đã từng nghĩ đến vô số cảnh tượng một ngày được gặp lại Lam Vân, nhưng duy nhất không nghĩ đến, sẽ là cảnh tượng trước mắt đây, sẽ là bất ngờ như thế này, sẽ là... đau đớn như thế này!

Hắn là hắn, lại không phải là hắn, mà là nàng, mọi thứ đều là giả dối, đều chỉ là lừa lọc, mà Sở Tuyệt lại yêu đến không thể chùn bước, yêu đến thấp kém như thế.

Nỗi đau đến tận xương tủy tràn lan trong lồng ngực, sắc mặt Sở Tuyệt lại chẳng hề thay đổi quá lớn, bình tĩnh đến mức phảng phất như chưa từng xuất hiện hành động bất ngờ của hắn lúc nãy. “Vương gia...” Đối mặt với chuyện kinh hãi xảy ra bất thình lình này, Dã Lang và Hắc Hổ chỉ có thể cẩn thận lên tiếng. Sở Tuyệt cúi đầu, những chuyện đã từng xảy ra đều đang hiện lên trong lòng, từng li từng tí cắt ngang lồng ngực của hắn, lần lượt làm trái tim hắn quặn đau.

Lam Vân làm Cửu Nhi yêu mình, Lam Vân lưỡng lự giữa hoàng huynh và hắn, thậm chí Lam Vân còn nói mình đã yêu phải vương phi của hắn... toàn bộ của mọi thứ, chỉ cần Lam Vân nói, hắn đều tin. Nhưng rồi, tất cả đều là giả, đều là mưu ma chước quỷ của nàng và Chu Thanh Sắc.

Thế mà để giữ Lam Vân ở lại bên mình, hắn còn không tiếc hy sinh hết thảy. Hắn vì Lam Vân ra đi mà nản lòng đau đớn, nhưng ngay cả hận Lam Vân hắn cũng không nỡ, chỉ là ngày ngày đêm đêm đóng băng trái tim của chính mình lại, vẫn luôn mong chờ sẽ có ngày tìm lại được Lam Vân.

Sở Tuyệt còn chưa đi tìm hắn, thì hắn đã tự mình xuất hiện rồi, nhưng không còn là hắn của trước kia, mà Sở Tuyệt cũng không thể tìm được người ấy nữa.

Người ấy, vốn dĩ chẳng hề tồn tại trên thế gian này. Trên đời chỉ có Nguyên Vô Ưu, nữ đế của nước Đại Nguyên, mà không phải thánh tăng lòng ôm từ bi kia, cũng không phải Lam Vân đã vỗ về trái tim hắn, khiến hắn cảm nhận được nhịp đập con tim.

Nỗi đau tê tái tâm hồn trăn trở nơi lồng ngực của Sở Tuyệt, biến thành một luồng tanh ngọt xông lên cổ họng của hắn. Sở Tuyệt không thay đổi sắc mặt mà đè nó xuống, nhưng luồng tanh ngọt kia đến quá mức bất ngờ, chợt tràn ra từ khóe miệng rồi chảy xuống.

Trong thế giới trống rỗng, trời đất đều lặng yên của Sở Tuyệt bỗng vang lên thanh âm tí tách, cực kỳ bé nhỏ nhưng lại không thể phớt lờ. Hắn cúi đầu trong sự hốt hoảng đôi chút, muốn xem xem là thứ gì đã rơi xuống vụn vỡ rồi, nhưng vừa cúi, trong tầm mắt chỉ là một mảnh đỏ tươi, khiến hắn không thể nhìn rõ được gì.

Khóe môi Sở Tuyệt cong lên một nụ cười, dưới tình cảnh như thế này, vậy mà hắn còn có thể xuất hiện cảm giác ánh mắt bị máu bắn tung tóe vào lần đầu tiên lên chiến trường, có nực cười hay không chứ?

Dã Lang hoảng hốt, thanh âm lại mắc kẹt nơi cổ họng không thể nói thành lời, hắn chỉ có thể đờ đẫn nhìn giọt máu lóa mắt đáng sợ dưới chân mình đang dần lan ra. Toàn bộ thuộc hạ của Sở Tuyệt đều đỏ cả mắt, đau cả tim. Chu Thanh Sắc bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ, hắn mím chặt môi, rồi nhìn Sở Tuyệt bằng ánh mắt phức tạp. Không biết tại sao, khi thấy Sở Tuyệt như vậy, hắn không những không yên lòng, trái lại lần đầu tiên trong cuộc đời, lòng hắn bị một nỗi bất an bao phủ. Trên đại lễ đăng cơ của nữ để nước Đại Nguyên, cảnh tượng bờ môi cùng khóe mắt của Chiến Thần vương đều tràn đầy máu tươi đã làm khiếp sợ tất cả mọi người có mặt ở đây.