Phượng Kinh Thiên

Chương 464: CÁI CHẾT CỦA HOÀI VƯƠNG

Nguyên Vô Ưu nghe thấy hết những âm thanh xao động và kinh ngạc phía sau lưng, nhưng nàng không dừng bước chân, bởi nàng biết rõ, Hoài vương sắp không còn đợi được nữa rồi. Nàng không muốn để cho hắn có một chút nuối tiếc nào, cũng không muốn bản thân cảm thấy tiếc nuối.

Còn về Sở Tuyệt, đang đợi nàng... Bước chân Nguyên Vô Ưu khẽ dừng lại một chút,1sau đó lại tiếp tục bước về phía trước, kiên định bước qua bậc thang cuối cùng, bước vào đại điện. Trong đại điện, Hoài vương ngồi trên xe lăng mỉm cười nhìn chằm chằm Vô Ưu đang tiến vào, ánh mắt dịu dàng như nước, hắn không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp nhất của Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu đi đến bảo tọa trong đại điện, cúi đầu nhìn chằm chằm8bảo tọa long ỷ tượng trưng cho quyền lực và sự tôn quý chí cao vô thượng đang bày trước mặt mình. Nàng có chút mơ hồ, ngồi ở đây, không phải sẽ rất cô đơn sao? Thật sự, nàng có thể ngồi ở nơi này trông quãng đời dài đằng đẵng trôi qua ư?

Bá quan văn võ lần lượt tiến vào điện, mà Nguyễn Vô Ưu vẫn không hề nhúc nhích.

Từ ngày2hôm nay, Tiểu Cao Tử sẽ trở thành thái giám tổng quản của điện Nghị Chính Đức Nguyên Cung. Trong lòng hắn kích động không thể tả, chiếu thư sắp được tuyên đọc trong tay càng khiến cho lồng ngực hẳn đập điên cuồng hơn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo tọa của chủ tử nhà mình, cả người hắn đều tỉnh táo lại, chiếu thư trong tay4cũng không dám mở ra.

Còn những bá quan đã đứng trong điện nhìn thấy tấm lưng đang quay lại với mọi người của Nguyên Vô Ưu, thấy nàng cứ nhìn chằm chằm vào long ý, không ít người đều quay mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt để nói chuyện.

Bầu không khí cũng bởi vì sự im lặng của Nguyên Vô Ưu mà tĩnh lặng theo.

Cũng may, giọng nói của Hoài vương đã phá vỡ sự yên tĩnh kì lạ này. “Thần tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Hoài vương được Tiểu Lý Tử dìu vào, dùng lễ bái của đại thần mà khấu bái với Vô Ưu. Nguyên Vô Ưu khẽ động, bầu không khí yên lặng xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng động. Nàng nhắm mắt, bình tĩnh lại, sau đó mới ngẩng đầu, quay người đối mặt với mọi người, đặt tâm tư vào những nghi thức của lễ đăng cơ. Người trên điện là vua, người dưới điện là thần. Tất cả mọi người đều rần rần quỳ xuống bái lạy ngay tại khoảnh khắc Nguyên Vô Ưu xoay người lại, hô to bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!

Trong tiếng hô vang vọng mạnh mẽ, Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bảo tọa. Từ khoảnh khắc đó, nàng chính thức trở thành nữ tử cao quý nhất. Từng đợt hô vang vạn tuế vang lên nối tiếp nhau, từ trong điện vang ra đến ngoài điện, lại từ ngoài điện vang vào trong. Trong một khoảnh khắc ấy, cả hoàng cung, trừ tiếng hồ vạn tuế đinh tai nhức óc ra, cũng không còn âm thanh nào khác. Trong điện, một loạt các nghi thức long trọng nặng nề, mà bên ngoài điện – bọn người không cần vào điện hành lễ của nước Chu và nước Sở vẫn đứng ở đó.

Hai bên giương cung bạt kiếm, cùng kiêng kỵ mà nhìn nhau.

Mưa bụi mù mịt không biết đến khi nào mới dừng, tia ánh sáng mặt trời tươi đẹp ở phía tây cũng nhạt dần, cuối cùng biến mất không thấy đâu, bầu trời cũng dần dần trở thành màu đen.

Chu Thanh Sắc ngẩng đầu nhìn trời cao, có chút ngây người.

Đôi mắt lạnh lùng của Sở Tuyệt vẫn còn lưu lại tia máu, nhưng hắn vẫn cố chấp và trống rỗng mà nhìn về phía đại điện.

Trời, dần dần tối lại, hoàng hôn phủ xuống như những lồng đèn hình máy phát ra ánh sáng, sáng rực cả một góc trời. Trong đại điện lúc này lại bỗng vang lên tiếng kinh ngạc và hoảng loạn, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy.

“Ta khuyên người đừng...”

Sở Tuyệt sớm đã lao vào trong.

“Vương gia...” Bọn người Dã Lang kinh ngạc, chỉ đành vội vàng chạy theo sau hắn. Chu Thanh Sắc quay đầu, ánh mắt phức tạp, đem câu nói chưa nói xong khi nãy nói cho hết: “Vào trong.” Trong đại điện, Hoài vương đang mệt mỏi dựa vào trong lòng Vô Ưu, sắc mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt. Văn võ bá quan vốn dĩ đã đứng dậy nhưng lại bởi vì Nguyên Vô Ưu đột nhiên xông xuống dưới mà lại quỳ xuống một lần nữa. Họ thầm cảm thấy may mắn, cũng may tất cả các nghi lễ đã kết thúc rồi.

Nguyên Vô Ưu nhìn người mang hơi thở mong manh trong lòng, không gọi ngày, cũng không lên tiếng, chỉ là nắm chặt hai tay, ôm chặt lấy hắn. Đã từng, nàng cũng đã từng tiễn cha đi như thế này, tiễn con gái ra đi như thế này, thậm chí còn tiễn cả... người vì yêu mà sinh ra hận thù đến chết mới thôi kia nữa. Mà bây giờ, nàng lại phải tiến hắn đi.

“Lui xuống hết đi.” Nguyên Vô Ưu sắc mặt không biểu cảm ra lệnh.

Chúng thần trong đại điện đều không dám không nghe, tất cả đều cúi đầu thấp giọng nói: “Chúng thần tuân chỉ!” Bình Duệ nhìn nàng một cái, không nói lời nào mà lui ra cùng mọi người. Lâm Duy Đường và Văn Vô Hà cũng im lặng lui ra ngoài điện.

Cổ Lăng ngây ngốc nhìn Hoài vương gương mặt trắng bệch nhưng lại dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn nàng chằm chằm. Diệp Tuyết không hề nhúc nhích mà đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn Nguyên Vô Ưu, hắn cảm thấy ánh mắt nàng khiến trái tim hắn có chút cay đắng, cũng có chút chua xót, rất khó chịu. Liệu Thanh Vân lo lắng nhìn nàng, nhưng hắn biết đến cả tư cách bước lên trước an ủi nàng hắn cũng không có, nàng là quân, còn hắn là thần.

Hắn kéo Diệp Tuyết và Cổ Lăng đang ngây ngốc ở đó ra ngoài.

Mọi người bước ra ngoài, lúc này mới phát hiện sự náo động ở đó.

Một tên thị vệ cấm quân bước lên trước bẩm báo: “Bình đại nhân, Sở Chiến vương cố gắng xông vào trong chính điện, đã đánh lui không ít người của chúng ta.”

Văn Vô Hà và Lâm Duy Đường đều nhíu mày lại, nhìn về phía Bình Duệ. Bình Duệ im lặng một lát rồi kiên quyết nói: “Ngăn hắn lại.”

“Vâng.”

Đại điện trong chốc lát yên tĩnh trở lại, yên lặng đến mức ngoài hơi thở yếu ớt của Hoài vương, cũng không còn âm thanh nào khác. Hoài vương cố gắng đưa tay ra vuốt vuốt mặt Vô Ưu, mỉm cười: “Đừng... đau lòng, Vô Ưu.”

Vô Ưu cúi đầu nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng nói: “Con không có đau lòng, người xem, con không hề rơi nước mắt.”

“Nhưng trong lòng con đang khóc.” Tiểu Lý Tử gắt gao bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn không nén được tiếng khóc vang lên.

Những người khác ngay khi nghe thấy Hoài vương nói trong lòng con đang khóc” này, hốc mắt trong chốc lát đã đỏ ửng lên, nước mắt khẽ chảy ra.

Đào Dao dẫn đầu tất cả những U Ảnh đang đứng bên cạnh Nguyên Vô Ưu quỳ xuống, nghiêm trang và bị thương, tiễn đưa Hoài vương.

Nguyên Vô Ưu ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như mẫu thân đang an ủi đứa con đau khổ vậy. Bàn tay đang vuốt ve gương mặt nàng của Hoài vương lưu luyến di chuyển qua lại giữa hai hàng lông mày từng chút một, sau đó nhẹ nhàng che đôi mắt nàng lại, không để nàng nhìn thấy sự không nỡ và... tình yêu trong đôi mắt hắn! Hắn không nỡ chết, vì trên thế giới này có Vô Ưu, nhưng ngay cả tư cách ở bên cạnh nàng, hắn cũng không có.

Hắn yêu nàng, như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, nhưng phần tình yêu này là bí mật sâu nhất trong lòng hắn, chưa bao giờ có ý định sẽ nói ra. Nếu như có kiếp sau, vậy thì hắn bằng lòng dùng trái tim thành kính nhất đi cầu xin thần Phật khắp nơi, để kiếp sau, hắn có được một thân thể khỏe mạnh hoàn hảo đến gặp nàng. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ nói với nàng, hắn yêu nàng sâu sắc, cho dù giữa nàng và hắn có quan hệ huyết thống, hắn cũng sẽ không lùi bước.

Nguyên Vô Ưu muốn lấy tay hắn ra, Hoài vương nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng...” Hắn không muốn để nàng nhìn thấy hắn chết. Nguyên Vô Ưu dừng động tác, để hắn thoải mái che mắt nàng lại. Mãi cho đến khi tay hắn không còn sức buông thõng xuống, đầu cũng nhẹ nhàng nghiêng vào khuỷu tay nàng, nàng mới mở mắt ra nhìn hắn đang nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Nàng mỉm cười đưa tay ra vuốt ve đôi mắt sẽ không bao giờ mở ra lần nữa của hắn, nỉ non thì thầm: “Con quên nói với người, con người sẽ có kiếp sau, vì vậy, người đừng đợi con.” Bởi vì, con nhất định sẽ không để người gặp con nữa. Bởi vì, người gặp con, bất kể là người yêu con hay người con yêu, hoặc là hận con hoặc bị con hận, đều không được hạnh phúc.

“Vương gia.” Tiểu Lý Tử quỳ hai chân xuống đất, đau khổ lên tiếng. Tiếng kêu đau đớn của Tiểu Lý Tử khiến sống mũi người khác cay cay, bọn người Tiểu Hoa Tử đều quỳ xuống đau khổ khóc thành tiếng. Nguyên Vô Ưu làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nhẹ nhàng lắc lư người trong lòng, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ là đôi mắt vô hồn trống rỗng ấy của nàng đã để lộ ra sự bị thương không dễ bị phát hiện.

Mà lúc này bên ngoài điện, Diệp Tuyết bị Liêu Thanh Vân kéo ra ngoài nhìn Sở Tuyệt đang bị cấm vệ quân bao vây nhưng vẫn cố gắng chém giết mà xông vào, nhíu mày, sau đó nhìn Bình Duệ một cái, lạnh nhạt nói: “Ta đi.” “Diệp tướng quân.” Bình Duệ lên tiếng gọi hắn, nhưng một tiếng ấy không phải là thông báo hay ra lệnh gì, hắn vừa nói xong, Diệp Tuyết đã lao vào trong vòng vây đó.

Các triều thần đang đứng ở ngoài điện đều nhíu mày lại. Tuy nước Sở đã nhân cơ hội lúc nước Đại Nguyên nội chiến mà lấn chiếm, làm náo loạn biên giới, cướp đoạt lương thực, nhưng dù sao cũng không thật sự khai chiến. Hơn nữa, vị Sở Chiến vương này là được bệ hạ mời đến, thêm một màn vừa nãy, đến kẻ ngốc cũng biết giữa Sở Chiên vương và bệ hạ chắc chắn có chuyện gì đó. Trước tiên, không nói đến việc Diệp tướng quân có phải đối thủ của Sở Chiến vương hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ xông về phía trước của Diệp tướng quân, chắc chắn là sẽ đánh nhau.

“Đi bẩm báo với bệ hạ.” Văn Vô Hà nói với thái giám đang đứng thẳng phía sau lưng.

“Vâng.”

Mà Trác Việt và Mộc Vũ đứng canh bên ngoài nghe thái giám bẩm báo xong, đầu mày của hai người đều nhíu chặt lại. Đúng lúc quay đầu, bọn họ liền thấy cảnh Tiểu Lý Tử tuẫn táng” theo chủ, vậy nên tất cả đều khó mà bước lên trước. (*) Tuẫn táng: chôn sống (thường là tì thiếp, nô lệ) cùng với người chết, theo một tục lệ thời xưa của một số dân tộc.

“Xin bệ hạ thứ tội, nô tài phải đi hầu... hầu hạ... vương gia.” Tiểu Lý Tử chầm chậm đứng bên cạnh Hoài vương, cách một khoảng không xa.

Nguyên Vô Ưu im lặng nhìn Tiểu Lý Tử một cái, không nói gì cả. Những người khác theo hẩu Hoài vương sau khi nhìn thấy Tiểu Lý Tử tuẫn táng theo chủ, cũng muốn tuẫn táng theo. Trên đại điện, một không khí chết chóc bao trùm khắp nơi.

Mộc Vũ nhíu mày lại, nhưng vẫn nhấc chân lên, lại bị Trác Việt đưa tay ra ngăn cản.

Hắn kinh ngạc không hiểu mà quay đầu lại nhìn Trác Việt đang cản hắn.

Trác Việt buông tay ra, trong lòng không muốn nói gì, nhưng trên mặt vẫn cung kính, thấp giọng nói: “Ngươi cứ như vậy mà vào bẩm báo sao?” Tình hình như vậy, ai cũng biết là không nên tiến lên trước làm phiền. Mộc Vũ này là đại soái của ba quân, vậy mà lại cứ như một khúc gỗ không biết ứng biến gì cả, cũng khó trách sao hắn lại cứ mãi trấn thủ ở biên cương mà không về Kinh thành.

“Vậy phải bẩm báo như thế nào?” Mộc Vũ nghĩ đến một màn tràn đầy máu tươi của Sở Tuyệt ở trước mặt, người khác không biết, nhưng hắn rất rõ bệ hạ có quan hệ khúc mắc rất sâu xa với nước Sở.

Sắc mặt Trác Việt nghiêm trang khẽ co rút một chút, chỉ vào Tiểu Cao Tử đang quỳ trong điện. Đừng nói là trong những tình huống bất thường, cho dù là bình thường, những chuyện như vậy cũng nên bẩm báo cho Cao tổng quản bên cạnh bệ hạ. Hắn ngơ người mà xông vào trong như vậy, nhất định là sẽ gây thêm rối loạn. Mà lúc này, Tiểu Cao Tử cũng lau đi nước mắt trên mặt, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng: “Bệ hạ, vương gia...”

“Bảo mọi người lui ra đi.” Nguyên Vô Ưu rất bình thản lên tiếng.

Ngọc Châu nhìn chủ nhân đang ôm Hoài vương trong lòng, khẽ mím môi, lắc lắc đầu với Tiểu Cao Tử, tỏ ý bảo hắn cứ làm theo ý chỉ của chủ tử, những chuyện khác không cần nói nhiều, Tiểu Cao Tử không dám nói nhiều, đưa mắt nhìn Tiểu Hoa Tử, bảo hắn đi truyền ý chỉ kết thúc nghi lễ đăng cơ ngày hôm nay.

Mà Tiểu Hoa Tử cũng đè xuống sự bị thương trong lòng, đứng dậy chỉ huy mọi người đem thi thể của những người khác ra ngoài. Ở đây, Nguyên Vô Ưu trống rỗng như một người mất hồn, mà ở bên ngoài đã loạn đến mức muốn lật tung trời, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Cấm quân vây thành một vòng tròn lớn, bao vây lấy hai người đang cố sức vẫy vùng ở trong.

Ánh mắt của Sở Tuyệt cũng bởi vì tia máu còn dư lại mà có chút cản trở, nhưng cũng không ngăn được việc hắn xuông về phía đại điện. Người tới ngăn cản hắn càng nhiều, sự đau khổ trong lòng hắn càng lớn thêm, càng đau lại càng hận, hận bản thân vì sao lại còn quan tâm đến nàng, lại còn muốn đi gặp nàng. Nỗi đau thấu tận tim gan ấy lại bị xé rách ra một lần nữa, khiến cả người hắn bị nỗi đau và nỗi hận chiếm lấy. Giờ phút này đây, ý thức duy nhất chính là, hắn phải gặp nàng, cho dù là cố gắng xông vào trong, hắn cũng phải gặp nàng. Hắn muốn hỏi nàng, hỏi nàng có lời nào muốn nói với hắn không, cho dù chỉ là một câu đã lâu không gặp, hắn cũng... cam lòng.