Phượng Kinh Thiên

Chương 462: ĐĂNG CƠ SỚM (2)

Nước mắt trên khuôn mặt Tiểu Lý Tử càng tuôn rơi dữ dội hơn, nhưng hắn vẫn nghiến răng kìm nén không dám bật ra tiếng khóc nào, chỉ biết sống chết cắn chặt lấy môi, liên tục lắc đầu. Hắn muốn nói, hắn không muốn ở lại hầu hạ bệ

hạ, không phải là hắn vì đã không còn trung thành với người nữa, cũng không phải điện hạ không tốt với1hắn mà là bởi vì, hắn sợ nếu hắn ở lại săn sóc điện hạ, vậy là sẽ chẳng có ở ai bên cạnh chăm sóc cho vương gia nữa rồi, làm sao hắn có thể để vương gia phải ra đi trong cô độc như thể được kia chứ?!

Thế nhưng những lời ấy, hắn không cách nào có thể nói ra được, lại cũng chẳng đủ can đảm để nói, bởi8vì bất luận là hắn có khóc than, có nói hết tất cả ra đi chăng nữa, vương gia cũng sẽ đau khổ mà thôi, mà hắn lại không muốn vương gia đau buồn chút nào cả nên cuối cùng hắn không nói một lời nào. Sau khi vương gia cất bước rời đi, hắn liền lập tức theo sau.

“Vương gia.” Giờ phút này, tất cả những người hầu hạ thân cận2thường ngày luôn phục vụ cho Hoài vương đều đang quỳ gối, đều đang bị ai lắng nghe di mệnh của hắn.

Hoài vương đưa mắt nhìn những người hầu đã luôn sát cánh cùng hắn, viền mắt không tài nào kiềm được mà đỏ lên. Hắn nhắm mắt cổ đè nén tâm tư ngổn ngang, bộn bề của mình, khi hàng mi kia nhấc lên, ánh mắt đã trở về vẻ bình4lặng vốn có của nó.

“Đứng lên hết đi, mau hầu hạ bản vương thay y phục.” Vô Ưu của hắn sắp hoá thành phượng hoàng vút bay trong thiên hạ rồi.

Đức Nguyên Cung.

Nguyên Vô Ưu thờ thần tuỳ ý phó mặc cho Ngọc Châu cùng vài người khác giúp mình thay y phục. Mới khi nãy, nàng vô cùng thản nhiên như không ra tay dập tắt tin tức Cố thái phi ngất xỉu ở Thọ Cát Cung, lấy nỗi đau mà Cổ thái phi ngày hôm nay phải lãnh nhận kia so sánh với nỗi đau của hắn, thì có đáng là gì đầu kia chứ.

Nàng phải khiến cho bọn chúng biết được, có nàng ở đây, muốn sống sót, bắt buộc phải có can đảm mới được! Thời khắc chính Ngọ đã điểm, cả Kinh thành dường như đã sẵn sàng đợi lệnh, cơn mưa phùn rào rạt mãi chưa dứt, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng đến buổi đại lễ sắp được diễn ra. Mọi người trong Kinh thành ai ai cũng hối hả, nô nức. Ngô đại nhân không thể đến tiếp đón sứ giả nước Sở, Lâm Duy Đường lệnh cho hai thị lang của Lễ bộ chạy như bay qua con đường chính lớn được cấm quân canh gác khắp mọi ngóc ngách, chạy về phía công thành, nhưng đến lúc họ đến cổng thành, không ngờ lại gặp một người lính cần vụ cũng mới vừa cưỡi ngựa chạy như bay đến. “Lâm đại nhân, thần nghĩ đây chỉ là lính canh cổng thành mà thôi, chẳng lẽ sứ thần nước Sở đã vào thành rồi sao?” Thị lang đại nhân có vẻ thấp thỏm không yên lên tiếng thắc mắc.

Người lính kia nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vội vàng quỳ một gối xuống bẩm rằng: “Bẩm báo Lâm đại nhân, sứ thần nước Sở bây giờ đã vào Kinh thành rồi ạ.” Lâm Duy Đường nheo mắt lại, vẫy tay ý bảo người lính kia lui xuống, sau đó lại thúc ngựa nhanh chóng chạy đi mất hút. Mà khi ấy người và ngựa của nước Sở đã sớm vào Kinh, nhìn thấy cảnh tượng cầm quân canh gác cẩn thận đến không ngờ, ngay đến Sở Tuyệt còn phải chau mày, huống hồ những kẻ khác.

Tất cả quân lính đều đang ở trong trạng thái căng thẳng, có thể sống đến tấn công kẻ thù bất kỳ lúc nào, tay luôn giữ chặt lấy binh khí. “Vương gia, tình hình này có vẻ không đúng lắm.” Dã Lang tách khỏi đám người đang vây quanh hắn, lo lắng thấp giọng nói với Sở Tuyệt.

“Chết tiệt, nước Đại Nguyên bộ muốn giết chúng ta hay sao vậy?” Hắc Hổ cũng nhanh chóng tiến đến bên cạnh Sở Tuyệt, cùng Dã Lang đồng loạt tả hữu bảo vệ cho Sở Tuyệt. Tuy rằng trong lòng Sở Tuyệt có cảm thấy khá bất ngờ trước tư thái này trong Kinh thành của nước Đại Nguyên, nhưng hắn vẫn thật bình tĩnh lạnh giọng ra lệnh: “Im lặng đi, không được mất kiên nhẫn.” Nghe thấy tiếng vó ngựa đâu đó hối hả vọng đến, đoàn người liền ghì lấy dây cương, ánh mắt lăm le nhìn chằm chằm người vừa đến.

Khi nhìn thấy rõ ràng người ấy là Lâm Duy Đường, nét mặt căng cứng của Dã Lang mới thả lỏng: “Vương gia, xem ra là đến tiếp đón chúng ta đấy ạ.” Nhưng mà, hình thức tiếp đãi này so với lần nữ hoàng để nước Đại Nguyên đích thân đi tiếp đón Chu Thanh Sắc, thật sự là hiếp đáp người quá đáng rồi.

Hắc Hổ giễu cợt: “Chúng ta chỉ có vỏn vẹn năm trăm người, người ta lại đi điều động cầm quân canh gác cả thành, vương gia, nước Đại Nguyên đây là muốn đánh phủ đầu chúng ta đây mà?” Hơn nữa còn đánh phủ dầu một cách cực kì quyết liệt nữa là đằng khác.

Sở Tuyệt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đoàn người kia đang ngày một đến gần. Dựa theo tin tức của một người đi đường đã vào thành, hắn hoàn toàn không nghĩ như vậy. Nàng - một nữ hoàng đế, là người đã lật đổ phụ thân của mình và khống chế được cả Minh Vương, hành động ngu xuẩn như một kẻ bị của kẹp phải đầu này hoàn toàn không hề giống với nàng ấy chút nào, trừ phi nước Đại Nguyên lại xảy ra biến cố gì đó nữa rồi.

“Ô...” Lâm Duy Đường kéo dây cương ngựa, chắp tay hành lễ với Sở Tuyệt: “Hồ bộ thượng thư Lâm Duy Đường đã tiếp đón chậm trễ, xin Sở Chiên vương lượng thứ.”

Hắc Hổ khi mũi hừ lạnh một tiếng: “Nước Đại Nguyên các ngươi là có ý gì hả? Lúc Chu Thanh Sắc đến, nữ để của bọn ngươi còn đích thân ra đón kia mà, không lẽ trong lòng nữ đế nước Đại Nguyên đây, Đại Sở ta thực sự thấp hèn có đúng hay không? Vương gia chúng ta không quản ngại đường xa đến đây, nước Đại Nguyên các ngươi đối đãi với khách rẻ rúng như vậy sao?”

Sắc mặt Dã Lang cũng không khá hơn là bao, trừng trừng nhìn đám quan viên đến hoan nghênh mình.

Sở Tuyệt không hề lên tiếng can ngăn, khuôn mặt lạnh lùng, không lộ biểu cảm gì nhìn Lâm Duy Đường.

Đối mặt với việc bị gây khó dễ lẫn bị chê bai một cách xối xả, dữ dội như vậy, ánh mắt Lâm Duy Đường cũng lạnh đi mấy phần, nhưng vẫn khẽ cười đáp: “Không phải như tướng quân đã nghĩ đâu, mà là các sứ giả các hạ lúc đến đây không may lại không đúng lúc lắm, điện hạ nước Đại Nguyên chúng tôi đang sắp phải tổ chức đại lễ đăng cơ rồi nên thực sự là không thể đích thân đến tiếp đón được.”

Đáy mắt Sở Tuyệt lóe lên một tia sáng, nữ đế nước Đại Nguyên sắp đăng cơ sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Cái gì? Ngươi nói các ngươi sắp tổ chức đại lễ đăng cơ sao? Không phải ngày kia mới tổ chức à?” Hắc Hổ trợn to hai mắt, ngạc nhiên thốt lên.

Lâm Duy Đường không nhìn hắn, ánh mắt lại hướng đến khuôn mặt lạnh bằng không hề phản ứng gì của Sở Tuyệt, sau đó chắp tay hành lễ, vô cùng kính cẩn nói: “Chư vịa là phải trực tiếp cùng bổn quan tiến cung rồi ạ. Vương gia, xin mời!”

“Vương gia, sợ là bọn chúng đang gạt...” Dã Lang trầm giọng nói. “Sở Tuyệt nhẹ vẫy tay cắt lời hắn, gật đầu với Lâm Duy Đường, bình thản đáp: “Lâm đại nhân, mời.”