Phượng Kinh Thiên

Chương 379: CÓ THỂ SỐNG ĐƯỢC BAO LÂU? (1)

Ba thiếu niên mặc y phục màu xanh, tím và đen lại xuất hiện lần nữa, trên tay mỗi người giữ một đề thi bị niêm phong, họ cung kính đứng ở đó để cung cấp lựa chọn cho người tham gia cuộc thi.

Không ai biết được trong tay họ đang giữ đề thi gì?

Trước mặt bọn họ đều có một ống thăm được chế tác tinh xảo đẹp đẽ. Các thí sinh sẽ rút1thăm chọn đề thi tương ứng, sau đó mở đề thi ra, chỉ cần trả lời đúng, tất nhiên sẽ được bước vào vòng thứ ba.

Mà lần này, các khách quý tham dự cần phải tự mình chọn đề và đưa ra đáp án ngay tại chỗ.

Quy tắc này gần như ngăn chặn mọi hành vi lừa đảo. Đây mới là so tài chân chính. Sau khi những người đã dừng bước ở vòng một8nghe xong quy tắc của vòng hai, trong lòng tất cả mọi người đều bỗng trở nên thoải mái, một chút ghen tỵ và ước ao cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Tính toán suy diễn, cũng coi như là thuật tính nhẩm, từ trời cao đến đất thấp, tiến thoái công thủ, không gì không làm được, là văn của trời!

Cũng được gọi là thiên văn, tất nhiên không phải chuyện người bình thường2có thể hiểu thấu được, hơn nữa những người có thiên phú dị bẩm sẽ nhiều hơn những người lớn lên mới luyện tập. Từ xưa đến nay, trong thuật suy toán, nếu có một hai phần thiên phú, là có thể an cư lạc nghiệp, không lo chuyện cơm áo. Thiên phú được ba phần, nhất định sẽ nổi bật xuất chúng, không phải người bình thường. Thiên phú được bảy phần, văn làm4tể tướng, võ làm tướng quân, là nhân tài chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể cầu mong, mang lại hòa bình và ổn định cho quốc gia.

Thế nên, khi nghe Tiền chưởng quỹ tuyên bố cuộc thi ở vòng hai là suy toán, tuy mọi người đều hết sức ngạc nhiên, nhưng vừa nghĩ đến số tiền thưởng vô giá kia thì ai nấy đều im lặng.

Trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ rớt xuống một đống vàng bạc châu báu đâu, đây là chuyện đến cả con nít cũng biết.

Muốn có được số tiền vô giá trước mắt thì cũng phải có bản lĩnh và tài năng để lấy được.

Lúc Tiền chưởng quỹ thấy mọi người đều tâm phục khẩu phục, không còn cảm xúc chán nản sa sút nữa mà chỉ có hưng phấn và tò mò, trong lòng ông rất khâm phục công tử khi có thể nắm giữ tâm tư của các con cháu quyền quý này, đến cả ông cũng bắt đầu trở nên tò mò rồi.

“Không biết vị khách quý nào sẽ bắt đầu trước?” Tiền chưởng quỹ khiêm tốn và cung kính chắp tay hỏi.

Không có ai lên tiếng, nhưng người trong đại sảnh lầu một đều hướng tầm mắt về phía Vũ Văn Tranh đang ngồi ở góc phòng. Họ không dám thúc giục khách quý trên lầu hai. Vũ Văn Tranh đón nhận ánh nhìn của mọi người nên đành phải biết ý mà đứng lên, hắn chắp tay với Tiền chưởng quỹ: “Vũ Văn bất tài, nguyện đánh bạo một lần.” Cử chỉ này lập tức giúp hắn chiếm được không ít ánh mắt thiện cảm của mọi người xung quanh. “Xin mời Vũ Văn công tử!” Tiền chưởng quỹ cung kính đáp. Vũ Văn Thanh bước về phía ba vị thiếu niên trước ánh mắt của mọi người, sau khi hơi suy tư một chút, hắn chọn đứng trước mặt thiếu niên áo tím.

Không ít gian phòng ở lầu hai đã sai hạ nhân ra ngoài thay mình quan sát từ lan can. Vũ Văn Tranh vươn tay về phía ống thăm, động tác nhanh mà chuẩn xác, dứt khoát gọn gàng rút ra một que thăm.

“Được lắm.” Động tác dứt khoát lúc này của hắn lại một lần nữa giành được thiện cảm của không ít người, một vài người còn vỗ tay hét lên “được lắm” để tán thưởng.

Vũ Văn Tranh giơ thăm trong tay lên cho mọi người xem, trên thăm viết chữ “hai” rõ ràng dễ nhìn. “Vũ Văn công tử chọn loại hình thứ hai, bốc trúng đề hai.” Tiền chưởng quỹ lớn tiếng nói. Mà thiếu niên áo tím cũng mở ra đề thi có chữ “hai” trước tầm mắt của mọi người, sau đó hắn nhìn sơ qua rồi cung kính nói: “Mời Vũ Văn công tử trả lời trong vòng nửa khắc.” Vừa dứt lời, hắn lập tức ra hiệu cho người hầu sau lưng mình bắt đầu dùng đồng hồ nước đếm giờ.

Vũ Văn Tranh cúi đầu xem, sau đó chân mày của hắn hơi nhíu lại, nửa khắc sao? Mọi người nhìn Vũ Văn Tranh rồi lại nhìn đồng hồ nước, trong lòng tò mò như bị mèo cào, rốt cuộc hắn đã chọn được đề gì? Chẳng qua bấy giờ, họ vẫn chưa thể nhìn, phải đợi sau nửa khắc nữa, Vũ Văn Tranh trả lời được hoặc không trả lời được, bọn họ mới có thể biết là đề gì? Sắc mặt Vũ Văn Tranh nghiệm lại. Hắn cúi đầu trầm ngâm, chứng tỏ đề thi không hề dễ.

Không ít người bất giác ngừng thở khi thấy thời gian quy định sắp đến. Thiếu niên áo tím quay đầu liếc nhìn đồng hồ nước. Thấy chỉ còn lại một giọt nước cuối cùng, hắn vừa định mở miệng, lại thấy ánh mắt Vũ Văn Tranh bỗng sáng lên, rồi nhanh chóng cầm lấy bút trên bàn, viết đáp án lên giấy. “Mời.” Vũ Văn Tranh thầm thở phào nói, sau đó đưa đáp án cho thiếu niên áo tím. Thiếu niên áo tím nhìn kỹ một lượt rồi cung kính nói: “Chúc mừng Vũ Văn công tử vượt qua vòng này.” Đến bây giờ, mọi người mới kịp phản ứng lại, thanh âm chúc mừng vang lên không dứt. Cũng có không ít người càng quan tâm đến đề thi lúc nãy của Vũ Văn Tranh hơn, dường như thiếu niên áo tím đã nhận ra suy nghĩ của mọi người nên hắn công bố đề thi của Vũ Văn Tranh cho họ, nhưng lại không đưa ra đáp án mà chỉ nói: “Đợi lát nữa sẽ công bố chung câu trả lời.” Sau khi nghe đề thi của Vũ Văn Tranh, mọi người đều trở nên mù mịt, đề này xảo quyệt, trước giờ họ chưa từng gặp.

Vũ Văn Tranh có thể trả lời được đề thi này trong thời gian quy định, khiến họ kính phục không thôi. Chỉ một thoáng, người mua hắn thắng mặt mày rạng rỡ, còn người không coi trọng hắn đều tranh nhau cược thêm lần nữa. Mà Vũ Văn Tranh khó khăn lắm mới trở lại được chỗ ngồi của mình sau khi hàn huyên chào hỏi với mọi người một phen. Bấy giờ, hắn mới rút khăn gấm từ trong tay áo ra lau mồ hôi trên trán, trong lòng lại âm thầm cười khổ. Trong nửa khắc lúc nãy, hắn đã vắt hết trí óc, có thể nói cả đời này Vũ Văn Tranh hắn chưa từng căng thẳng cùng nóng vội như thế.

“Không biết ai sẽ là người bốc để tiếp theo?” Tiền chưởng quỹ vừa dứt lời, trong đại sảnh bỗng lặng ngắt như tờ, lầu một không còn ai nữa rồi. “Linh Chi và Tam công chúa muốn thử một lần.” Giọng nói vừa vang lên, hai bóng dáng khiến ánh mắt của mọi người sáng rỡ đồng thời xuất hiện trên thang lầu, chậm rãi đi đến. Mỹ nhân nói chuyện y phục đỏ thắm, xinh đẹp như một đóa hoa đào vừa nở rộ, gương mặt trắng noãn điểm thêm sắc đỏ, đôi mày dài cong cong, cặp mắt tỏa ra ánh sáng, khóe môi đỏ hồng với hai lúm đồng tiền, cực kỳ phong tình, có lẽ đây chính là Linh Chi quận chúa - người chưa từng có danh tiếng ở Kinh thành trước hôm nay. Người đi phía trước thì những người ở đây đều không xa lạ gì, chính là Tam công chúa xinh đẹp đoan trang.

“Tham kiển Tam công chúa, tham kiển Linh Chi quận chúa.” Tiền chưởng quỹ dẫn đầu bước lên cung kính hành lễ.

Những người còn lại cũng phục hồi tinh thần, sau đó đều sôi nổi hành lễ.

Nguyên Tích Trân lạnh nhạt liếc nhìn Nguyên Linh Chi sau lưng mình, khóe môi nàng khẽ cong lên, rồi nhẹ nhàng giương tay nói: “Đều không cần đa lễ, đứng lên đi.”

“Tạ ơn công chúa.” Sau khi Tiền chưởng quỹ đứng lên, ông cung kính khom người nói: “Xin mời công chúa!”

Nguyên Tích Trân gật đầu rồi đi đến trước mặt thiếu niên áo xanh, vươn tay lấy một que thăm.

“Tam công chúa chọn loại hình thứ nhất, bốc trúng đề bốn.” Thiếu niên áo xanh cung kính nói, sau đó mở niêm phong ra nhìn một lần rồi nói tiếp: “Thời gian quy định để trả lời là mười lăm phút.”

Mười lăm phút? Người ở bên dưới đầu tiên là sửng sốt, sau khi bừng tỉnh thì nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhau, những người ở xa xa còn thấp giọng khẽ bàn tán.

Nguyên Tích Trân hơi chau mày lại, mười lăm phút? Chứng tỏ đề này còn khó hơn đề của Vũ Văn Tranh lúc nãy?

Nàng đã xem đề thi của Vũ Văn Tranh, đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời. Mà dường như bản thân nàng cũng không may mắn lắm, tuy nhiều hơn nữa khắc, nhưng độ khó cũng không chỉ cao hơn gấp đôi đâu?

“Bắt đầu tính giờ.”

Lời của thiếu niên áo xanh khiến Nguyên Tích Trân run sợ. Nàng không dám lơ là nữa, lập tức mở đề thi ra xem kỹ, nhưng vừa nhìn, lòng của nàng chợt lạnh ngắt. Nguyên Linh Chi đứng cạnh Nguyên Tích Trân, vì tránh bị nghi ngờ nên không lại gần. Nàng lặng lẽ nhìn Nguyên Tích Trân, thầm mỉm cười trong lòng, xem ra Nguyên Tích Trân gặp phải đề khó rồi, nàng cũng đã xem đề thi lúc nãy của vị Vũ Văn công tử kia, nàng không biết người xưa ở đây tính toán như thế nào?

Nhưng theo nàng xem ra, đề mục tính theo công thức kia không hề khó, dù rằng là tính nhẩm, nhưng nàng chỉ cần năm phút là ra được đáp án rồi.