Phượng Kinh Thiên

Chương 380: CÓ THỂ SỐNG ĐƯỢC BAO LÂU? (2)

Là một người phụ nữ được tiếp nhận qua nền giáo dục văn minh hiện đại, cùng phối hợp với thân thể

thời đại này, sau khi trải qua sự mê man lúc ban đầu, nàng đã bắt đầu biết hưởng thụ những gì mà

thân phận của thân thể này mang lại. Trẻ tuổi, xinh đẹp, xuất thân cao quý, tỳ nữ thành đàn, ăn sung mặc sướng, nàng không bao giờ phải cố gắng chắt bóp tiết kiệm mới có thể chu1cấp cho một cuộc sống hai phòng trong cao ốc nữa.

Nói ra thì, nàng cũng thật cảm kích lần tai nạn xe hơi của bản thân lần đó, xuyên không đến những triều đại thoải mái như Đại Đường nhưng lại chưa từng xuất hiện trong lịch sử như thế này. Ở nơi này, nàng cũng sẽ giống như những nữ chính trong các cuốn tiểu thuyết xuyên không mà mình thích đọc vậy, sống một cuộc sống thật khác biệt, có8nét đặc sắc riêng. “Thời gian đến, Tam công chúa vẫn chưa thể thông qua, hủy tư cách bước vào vòng thi thứ ba.” Thiếu niên mặc y phục màu lam cong lưng cung kính, nhưng lời nói ra lại không chút chần chừ.

Không khí đại sảnh rất yên tĩnh, bên ngoài, mọi người đền kính cẩn cúi đầu, mắt nhìn thẳng, nhưng trong lòng âm thầm cảm thấy hưng phấn. Mặt của Nguyên Tích Trân ửng đỏ, nhưng rất nhanh nàng2liền ung dung tự nhiên khẽ gật đầu: “Bản công chúa thua rất tâm phục khẩu phục.”

“Thảo dân thay mặt công tử nhà thảo dân đa tạ sự độ lượng của Tam công chúa.” Tiền chưởng quỹ vội bước lên trước nói. Nguyên Tích Trân khẽ mỉm cười, thẳng thắn nói: “Câu hỏi này đến nay bản công chúa vẫn không tìm ra đáp án. Chưởng quỹ, ngươi công bố câu hỏi này đi, để mọi người xung quanh tập trung suy4nghĩ thử, nói không chừng có người có thể nghĩ ra.” “Vâng, công chúa.” Tiền chưởng quỹ đương nhiên sẽ không phản đối, nhận lấy câu hỏi mà nàng đưa qua, cất cao giọng đọc lên. Nguyên Linh Chi vốn còn đang phỉ báng trong bụng sau khi nghe được Tiền chưởng quỹ công bố câu hỏi, sắc

mặt ngây ra, trong lòng âm thầm nghĩ nguy hiểm thật, cũng may câu hỏi này không phải là do nàng bốc trúng. Câu hỏi này không giống như câu hỏi tính toán địa lí như của Vũ Văn công tử, mà là một câu hỏi liên quan đến tính toán thiên văn. Cũng khó trách Nguyên Tích Trân không trả lời được, nếu như nàng rút trúng, nàng cũng phải bó tay mà thôi. Xem ra cửa thứ hai này vẫn thật sự cần có chút may mắn trong đó, trong lòng có suy nghĩ này, Nguyên Linh Chi không dám sờ xuất nữa. “Linh Chi, tới người rồi.” Nguyên Tích Trân khẽ mỉm cười nói. Nguyên Linh Chi cười cười, ánh mắt lướt qua ba thiếu niên kia, trong lòng như suy nghĩ điều gì, những câu hỏi này là để phân loại sao? Cũng có nghĩa là câu hỏi trong tay thiếu niên mặc quần áo màu lam chính là thiên văn? Thiếu niên mặc quần áo màu tím chính là về địa lí, còn về thiếu niên mặc quần áo màu đen này... Nàng nên cược một ván hay chọn cách an toàn một chút đây? Dù có chút chần chừ nhưng nàng vẫn quyết định không mạo hiểm. Nàng đi về phía thiếu niên mặc quần áo màu tím, sau đó rút ra một lá thăm trước mặt hắn, con số trên đó là số một. “Linh Chi quận chúa chọn quyển đề thứ nhất trong các đề loại hai.” Thiếu niên áo tím lên tiếng tuyên bố, sau đó xé bì thư ra nói: “Thời gian trả lời câu hỏi của Linh Chi quận chúa là một phút.”

Trong nháy mắt, ánh mắt Nguyên Tích Trân nhìn chằm Nguyên Linh Chi, lòng bàn tay vô ý nắm chặt lại. Nguyên Linh Chi tốt nhất là thông minh thật sự, nếu không thì...

Nhận lấy câu hỏi, tâm trạng căng thẳng của Nguyên Linh Chi khẽ ổn định lại, khóe môi âm thầm nhếch lên. Câu hỏi này đối với nàng không khó, chẳng qua có chút lãng phí thời gian.

Không tới năm phút sau, Nguyên Linh Chi cười nói ra đáp án. Thiếu niên áo tím sắc mặt không thay đổi, hắn cúi đầu với nàng, tuyên bố: “Linh Chi quận chúa thông qua.” Khóe mắt Nguyên Linh Chi khẽ nhướng lên. Khi ánh mắt liếc qua mọi người thấy họ tuy có bái phục, nhưng lại không một ai chúc mừng cho nàng, ánh mắt vẫn như có như không rơi vào vị trí của Nguyên Tích Trân ở phía sau lưng, trong lòng thầm kêu một tiếng tiêu rồi, nàng nhất thời vui quá mà không kịp suy nghĩ gì, làm như vậy giống như là đang vỗ vào mặt Nguyên Tích Trân vậy.

Ánh mắt khẽ chuyển, Nguyên Linh Chi quyết định thực hiện một chiều hiểm: “Công chúa, người không vui cho Linh Chi sao?”

Mọi người ngạc nhiên, Linh Chi quận chúa này vậy mà lại dám thách thức Tam công chúa? Nàng ta ngốc hay là thông minh đây? Nguyên Tích Trân không ngờ tới Nguyên Linh Chi lại to gan đến như vậy, chẳng qua nàng đương nhiên sẽ không trúng kể, thật lòng thật dạ bước lên chúc mừng: “Linh Chi thông qua, bản công chúa cũng cảm thấy vinh dự, lý nào lại không vui. Đi, chúng ta quay về sương phòng chúc mừng một chút.” Hai người về đến lầu hai. Lúc đi ngang qua sương phòng thứ nhất, Nguyên Tích Trân nhìn Tiểu Hoa Tử đứng canh bên ngoài, có chút nhíu mày, nhìn kĩ một chút, đến khi thấy được bóng lưng của thân hình đó, trong lòng hiểu rõ với tình thế này, cũng không hay nếu tiến vào trong, nên chỉ đành làm như không có chuyện gì mà quay về phòng của mình.

Nguyên Linh Chi không hề bỏ qua chút khác lạ nào của Nguyên Tích Trân, ánh mắt tò mò thuận theo nàng ta nhìn về phía người ngồi ở trong sương phòng thứ nhất.

Hai nam một nữ đều mặc quần áo thượng đẳng, một người trong số đó lưng quay ra bên ngoài, ngược sáng nên không thấy rõ mặt, nhưng từ khi thể và quần áo hoa lệ trên người, lại thêm việc nàng ấy chiếm được gian nhã phòng đầu tiên nên thân phận của người này không khó đoán, chắc là vị Vô Ưu công chúa có xuất thân trên Tam công chúa một bậc đúng không?

Cũng khó trách Nguyên Tích Trân thấy nàng ta thì liền tránh né.

Phong tục tập quán ở thời đại này và lịch sử mà nàng được biết có chút khác biệt, nhưng trên một số phương diện nào đó mà nói thì vẫn có chút giống nhau. Mấy ngày nay, nàng cũng xem như là được dạy bù lại một chút lễ nghi quy tắc ở đây.

Tuy rằng suy nghĩ thoải mái, lấy chữ nhã làm trọng, quy định đối với nữ nhi cũng không quá khắt khe, nhưng đó cũng chỉ là sự rộng rãi đối với những cô gái chưa ra khỏi phòng, còn những cô gái đã gả cho người khác rồi thì lại nghiêm khắc hơn rất nhiều. Trên đường lớn không thiếu những quý nữ, nhưng lại rất ít nhìn thấy những quý phụ ra đường chơi, trừ những dân chúng bình thường hoặc những phụ nhân của những gia đình cực khổ đến cùng cực mới phải xuất đầu lộ diện.

Trong việc con cháu nối dõi, sự khác biệt giữa con dòng chính và con dòng thứ vẫn có sự khác biệt rất lớn. Tuy không đến nỗi là con dòng thứ thì sẽ thấp kém đến mức làm nô tài tỳ nữ, nhưng huyết mạch con dòng chính lại được ở địa vị trên và cao quý hơn con dòng thứ là một sự thật.

Nàng thấy rất may mắn bởi vì thân phận dòng chính của thân thể này.

Nói tóm lại, dây xích quan hệ của nước Đại Nguyên này chính là: hoàng tộc lớn hơn thị tộc, thị tộc lớn hơn quan thần, quan thần lớn hơn thể gia, thể gia lại lớn hơn những phú thương có tài sản kếch xù, mà phú thương thì lại lớn hơn những dân chúng bình thường. Thân phận của thương nhân tuy rằng thấp kém, nhưng cũng chỉ là thấp kém so với những người có xuất thân quyền quý mà thôi.

Hơn nữa, điều đáng nhắc đến đó là chỉ cần có đủ ngân lượng, hoặc là có đủ nguồn vốn, các phú thương cũng có thể bước vào giai cấp quý tộc.

Nàng nghĩ, đây có lẽ chính là lỗ hổng của lịch sử, của khoảng không thời đại, mà nàng là nhân vật chính của thời đại này, lúc này, Nguyên Linh Chi tràn đầy lòng tin nghĩ là như thế.

“Đó chính là Linh Chi quận chúa? Cũng chẳng ra sao cả.” Cố An An nhàn nhạt nói. Nguyên Vô Ưu vẫn luôn rất ít lên tiếng đột nhiên nói: “Nói xem, cách nghĩ của người về người này ra sao?”

Trong mắt Cố Lăng và Liêu Thanh Vân đều lướt qua một tia kinh ngạc.

Cố An An cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn rất vui vẻ, sau khi suy nghĩ một lát, nàng nói: “Tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ rất sắc sảo, nhưng đáng tiếc lại tự cho là thông minh, ánh mắt thiển cận lại thêm tâm cao hơn cả mây xanh, tự kiêu tự phụ.”

Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, không tán thành nhưng cũng không phản đối với câu nói này. Cố An An cẩn thận thăm dò: “Công chúa thích nàng ta?” Nhìn dáng vẻ của công chúa không giống như là thích người này?

Nguyên Vô Ưu cười một nụ cười khó đoán. Nàng chỉ là... có chút tò mò, người này có thể sống được bao lâu đây?