Phượng Kinh Thiên

Chương 378: THI THỐ KÌ NGHỆ (2)

Cố An An khẽ hậm hực, kiêu ngạo tránh né người huynh trưởng bỗng xuất hiện suy nghĩ điên rồ muốn xoa đầu mình. Khoé mắt nàng không kiềm được mà lướt đến Nguyên Vô Ưu, khi nhìn thấy trong mắt công chúa tỏ rõ sự khen ngợi, thắt lưng An An ngay lập tức vô thức thẳng tắp, đôi mắt sáng lấp lánh.

Cố Lăng hoàn toàn không hề1bỏ qua động tác nhỏ kia của nàng. Tâm tư như có như không của muội muội mình dành cho Nguyên Vô Ưu, hắn làm sao lại có thể không thấu hiểu được.

Người mà An An kính trọng nhất cùng thân cận nhất từ bé đến nay không ai khác chính là Y Y, kế đến mới là bản thân hắn. Nhưng kể từ khi Y Y vì tình8mà tự huỷ diệt con đường sau này, nha đầu này quả thực đã nhận lấy không ít kích động mà trở nên trưởng thành không ít, nhìn nhận mọi việc cũng ngày càng lạnh lùng thành thục hơn rất nhiều. Việc này đã khiến hắn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng đồng thời, nỗi sầu lo trong lòng hắn cũng trỗi dậy triền miên không2ngớt.

Cũng không biết rằng sau khi nàng đến phủ Hoài Vương, Y Y đã nói điều gì với nàng?

An An kể từ ấy bỗng nhiên cực kỳ nảy sinh lòng hiếu kì về Nguyên Vô Ưu. Nàng càng quấn lấy hắn hơn với mục đích nghe ngóng những câu chuyện về công chúa.

Khi ấy tại lầu một, có một người đang có ý nghĩ muốn tìm cách nào đó4có thể giải vây, nhằm đoạt được tư cách qua vòng.

“Vũ Văn Tranh Vũ công tử được thông qua.”

Đây cũng chính là vị khách đầu tiên ở lầu một được thông qua. Ánh mắt của tất cả mọi người đang ở đại sảnh lớn lầu một đều nhất loạt lướt qua, nhưng chỉ nhìn thấy được một người đàn ông vận cẩm y đang ngồi trước một chiếc bàn đặt ở hướng Tây, hắn mỉm cười nhìn về phía mọi người hồi lễ.

Cố An An cũng ló đầu ra nhìn một cái, lên tiếng nói: “Ca, Liêu đại ca này, hai người cũng đừng ngồi không ở đấy nữa, hồi đầu tiên đã có nhiều người bước vào vòng hai như thế rồi kìa, đừng mang bộ mặt lanh tanh kia rồi chỉ đứng một bên quan sát, mau lên tiếng giúp muội đi, nhiều hơn một người cũng chính là nhiều hơn một tia hy vọng, muội đang quyết tâm chiến thắng được tặng vật này.”

Liêu Thanh Vân rũ mắt nói: “Chung vui một chút cũng chẳng hại đến ai.” Không thể nói hắn không chút động tâm gì với tặng vật vô giá kia, nhưng thứ khiến hắn động tâm hơn chính là ý nghĩ muốn tước đoạt ánh nhìn của nàng ấy lâu hơn một chút.

“Thế cờ thứ ba, chiến thuật tứ tam điêu luyện, Liêu Thanh Vân dĩ hắc phi bạch, nhất phi xung mục, trấn vĩ xung thủ.”*

(*) Phi, xung, trấn: là những thủ thuật chơi cờ.

“Hay lắm!”

“Nhất phi xung mục, trấn vĩ xung thủ, Liêu công tử thật quá tài giỏi.”

Lầu dưới không biết người nào không kiềm chế được tâm tình mà lên tiếng ca tụng.

Khuôn mặt thiếu niên mặc y phục đen mang theo ý cười rõ rệt, hướng phía Tiền chưởng quỹ gật đầu. Giọng nói Tiền chưởng quỹ lại một lần nữa vang lên: “Liêu Thanh Vân, Liêu công tử đã được thông qua.”

Cố Lăng nhịn không được vỗ lên vai Liêu Thanh Vân, vui vẻ cười nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng cặp mắt khác, Liêu Thanh Vân kỳ nghệ cao siêu, đợi ngày nào đó chúng ta lại cùng nhau so tài cao thấp.”

Liêu Thanh Vân khẽ thở dài. Hắn có chút thẹn thùng, khả năng chơi cờ của hắn thì Cố Lăng đã nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể giải vây bất quá chỉ là sự may mắn ngẫu nhiên.

Hắn nhìn về phía Nguyên Vô Ưu, thấy khuôn mặt nàng đầy ý cười cùng vui vẻ, khoé miệng hắn cũng vô thức nhếch lên. Đây là chiêu thức mà nàng từng dạy cho hắn, ban đầu để đối phó với Cố Lăng, cũng không nghĩ lại dùng đến nó ở đây.

Cố Lăng nương theo ánh mắt hắn nhìn qua, một sự hồ nghi mơ hồ nhanh chóng lướt qua đôi mắt hắn? Kỹ thuật chơi cờ này của Thanh Vân là do nàng ấy dạy sao? Nàng ấy chẳng phải đã nói mình không biết chơi cờ ư?

Đối diện với nghi vấn của Cố Lăng, Nguyên Vô Ưu lại chỉ cười không nói.

“Ca ơi, nhanh lên đi, sắp tới giờ rồi.” Cố An An nhìn nén hương đã sắp cháy hết, gấp gáp kéo tay áo của hắn, thay hắn sốt ruột.

Cố Lăng đè nén tâm tình đầy chất vấn của mình, buột miệng nói: “Thế cờ thứ ba, thế tam nhị tấn công, Cố Lăng lấy bạch cắt đường hắc, lấy tả kích hữu, đoạn cánh vu hồi.” Thiếu niên mặc đồ màu xanh gật đầu, Tiền chưởng quỹ nói: “Cố Lăng, Cố đại nhân thông qua.”

Ngay sau đó, lại nghe tiếng Tiền chưởng quỹ vang lên: “Thời gian đã hết, xin ngừng đáp thí.”

Theo lời tuyên bố thời gian đáp thí đã kết thúc, ba vị thiếu niên làm thị kỳ cung kính hành lễ trước mọi người, sau đó liền lặng lẽ thối lui.

Những kẻ không thể tiến vào hiệp hai, tận mắt thấy bản thân đánh mất cơ hội sở hữu được vật thưởng vàng bạc trân quý vô giá, liền cảm thấy thất vọng, mất mát và phiền muộn không thôi.

Tiền chưởng quỹ trịnh trọng chắp tay nói với tất cả mọi người: “Công tử của chúng tôi vô cùng cảm kích các chư vị khách quý đã đến đây cổ vũ chung vui, đã đặc biệt cố ý chuẩn bị nhã nhạc, mong các vị khách quý cùng thưởng thức.” Nói xong liền vỗ vỗ tay.

Âm thanh của nhã nhạc tinh tế, êm dịu lập tức truyền đến, tựa như vầng trăng sáng đâm thủng màn đêm đen kịt, lại tựa như làn gió thanh mát xua tan đi ảm đạm khô bức. Bầu không khí ngập trong sự u ám thất vọng trong chốc lát liền bị xua tan không còn chút vết tích, khiến lòng người thêm một lần nữa đầy ắp sự phấn chấn. Người ta phải nhướng đầu nghểnh cổ, mới có thể chiêm ngưỡng bốn vị cô nương trẻ tuổi, xinh đẹp mỹ miều, yểu điệu thướt tha, mỗi người cầm một nhạc cụ khác nhau, chậm rãi tiến vào.

Khói trong bình hương phiêu diêu lan tỏa, bóng dáng lả lướt dịu dàng của bốn cô gái càng khiến lòng người thêm say đắm.

Không chỉ có thế, một đoàn người hầu dáng vẻ nghiêm chỉnh cầm trong tay những chiếc mâm thiết kế tinh vi sắc sảo bỗng xuất hiện, mang lên thức ăn ngon lành cùng bánh trái. Mỗi một bàn ăn đều có một người nô tì thanh tú đứng đấy pha trà.

Mỹ thực quý hiếm khiến người khác thèm thuồng, những loại bánh phong phú ngon miệng, những loại trà cao cấp độc nhất vô nhị, cùng với tiếng nhã nhạc thanh tao, da diết vui tai, không thứ gì là không đẹp đẽ, là không chân thực.

Không những xoa dịu tâm trạng buồn bực tụt dốc vì đã vô duyên với giải thưởng trân quý kia của các quý công tử và tiểu thư, mà còn khiến cho không ít những công tử tiểu thư đã quen với sự cao sang đẹp đẽ có mặt tại đó, không tài nào có thể kiếm ra được bất kì khuyết điểm thiếu sót nào.

Vũ Văn Tranh ngồi tại một vị trí khá khuất, ít người qua lại. Hắn nhìn ngắm cảnh tượng trước mắt, trong lòng âm thầm kinh ngạc, bước đi lần này quả thực không hề uổng phí, đêm nay đã khiến hắn được mở mang tầm mắt của chính mình.

Hắn biết rõ, tộc Vũ Văn tuy rằng có thể được cho là một gia đình giàu có, thế nhưng nếu so sánh với những kẻ quyền quý chốn Kinh thành hay những thị tộc thế gia lớn khác, tư cách đương nhiên vẫn còn kém xa.

Chốn Kinh thành kia, nơi đấy là nơi rồng cuộn hổ phục, nơi tiềm ẩn của biết bao nhiêu nhân tài quả thực chẳng sai chút nào, đến cả một tửu lầu nho nhỏ, khi thưởng nhạc cũng phải khoa trương như thế này sao?

Hắn bắt đầu vạn phần tò mò về vị chủ nhân của Vọng Giang Các này rồi đấy!

Hắn thực sự rất muốn biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Dám ở trước mắt thiên tử Kinh thành này phô bày ra sự giàu sang nức tiếng, chẳng nhẽ không sợ chọc giận đến hoàng đế hay sao?

Sau khi tiết mục thưởng nhạc, uống trà đã kết thúc, Tiền chưởng quỹ lại vỗ tay, những cô gái chơi nhạc đồng loạt lui đi.

Mọi người ai nấy đều đã ăn uống no say, cao hứng phấn khởi càng thêm hiên ngang.

Bọn họ là tử đệ quyền quý, sở trường ăn chơi đều thuộc hàng cao thủ. Quả nhiên, con trai trong gia đình của chủ tiệm - Triệu thiếu gia, kẻ mang danh phường cờ bạc khét tiếng nhất từ vị trí cuối cùng đứng bật dậy lên ghế, hắn hào hứng vung tay hô lớn: “Nào nào nào, chúng ta không có cơ hội tham gia hiệp hai, chỉ trách chúng ta tài hoa không bằng người ta mà thôi. Chúng ta không thể ở đây để thêm phiền phức được, nhìn đủ rồi, tiểu đệ sẽ làm cá cược nha, mua lớn áp nhỏ, những người đã vào được hiệp hai đều được bao gồm trong đó, để xem các chư vị tối nay ánh mắt nhìn người có tốt hay không, vận khí có may mắn hay không nào.”

Sau một khắc lặng như tờ, một rừng người ở đại sảnh đồng loạt hoan hô như sấm.

Thiếu gia Triệu là nhân sĩ được sinh ra và lớn lên ở Kinh thành, chốn cờ bạc nào ở Kinh thành này cũng có phần của hắn. Kẻ có thể lăn lộn được tới mức này, đương nhiên không thể là một tên ngốc, các công tử thiếu gia, có không ít người đem ngân lượng biếu tặng hắn, lại cùng hắn gọi huynh gọi đệ gắn bó thân thiết.

Tình huống như vậy, nhưng hễ có một người hưởng ứng, một đốm lửa nhỏ bé liền sẽ như được thổi lên lan tỏa khắp đồng cỏ, trở thành một đám cháy phừng phực khủng khiếp.

Toàn bộ Vọng Giang Các, mặc dù không đến mức gọi là chướng khí mù mịt, hỗn độn, nhưng đích thực là đã biến thành một làn sóng hưởng ứng vô cùng mạnh mẽ.

“Tốt quá rồi.”

“Công tử nhà tôi mua Cố cô nương.”

“Thiếu gia nhà tôi mua Linh Chi quận chúa.”

“Tôi mua Bình tướng quân.”

“Tôi mua Liêu công tử.”

“Tiểu thư nhà tôi mua Cố đại nhân.”

Một bầu không khí như vậy, ngay cả Tiền chưởng quỹ cũng trở nên ngây ngốc khi nhận thấy sự tình dường như đã vượt quá tầm kiểm soát, mong muốn áp chế cũng khó mà thực hiện được, hơn nữa những kẻ này chẳng phải hạng tầm thường, bọn họ áp chế không được mà cũng chẳng có gan để đi làm chuyện đó.

Tiền chưởng quỹ liếc mắt nhìn về căn phòng riêng phía đông trên lầu hai, thấy trong phòng ai cũng không hề lên tiếng nói lời nào, chính là thể hiện sự khoan nhượng và ngầm đồng ý.

Nghĩ rồi lại nghĩ, ông dùng ánh mắt ra hiệu, thiếu niên phía sau liền nhận lệnh nhanh chóng lên lầu hai, đi đến gian phòng riêng luôn khép chặt cửa sổ để hồi bẩm sự chuyện.

Tuy bản thân đang ở giữa chốn huyên náo, nhưng bên trong lại có một kẻ vô cùng tinh anh không hề bỏ sót một thời khắc nào để có thể chú ý mọi thứ xung quanh.

Động tác kia của thiếu niên, không ít người đều đã thu hết vào tầm mắt, ai ai cũng đã biết rõ, chắc hẳn trong gian phòng cuối cùng ở lầu hai kia chính là nơi thiếu chủ của Vọng Giang Các này đang ở.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi mọi người đã yên tĩnh đôi chút, một vài người trong số đó đã bắt đầu có chút bất mãn.

“Đúng rồi, không biết giải thưởng vô giá tối nay cuối cùng sẽ thuộc về tay vị nào đây nhỉ?”

“Đừng có mà làm tôi thua trắng ngân lượng luôn đấy.”

“Ngươi thế cho ai vậy, thế bao nhiêu?”

“Hầy, bổn thiếu gia thế chấp cho quận chúa Linh Chi, năm trăm hai mươi ngân lượng, còn ngươi thì sao?”

“Ta đánh giá khá cao Cố Bát tiểu thư và Bình tướng quân, mỗi người cược hai trăm hai.”

Tiền chưởng quỹ lắng nghe mọi người lời ra lời vào vô cùng náo nhiệt dưới sảnh, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Sau khi nhẹ lau mồ hôi lấm tấm trên trán, ông âm thầm than khổ trong lòng. Lần này quả là tiểu tổ tông kia đã đắc tội, nhưng nếu không có biện pháp tốt để lo liệu cho ổn thỏa chuyện này của công tử, hậu quả để lại e rằng cũng sẽ không nhỏ đâu.

Người trẻ tuổi kia rất nhanh đã đi xuống, tiến đến gần ông thấp giọng, thì thầm bên tai ông mấy câu, Tiền chưởng quỹ nghe xong liền cực kì kinh ngạc nhìn cậu trai, người kia liền gật đầu.

Ông chủ Tiền chỉ còn cách kêu người hầu hạ của mình đến, ra lệnh hãy chuẩn bị mang đến đây một cái chiêng đồng.

Người hầu nhanh chóng tìm kiếm rồi đem đến thứ mà ông đã yêu cầu.

Tiền chưởng quỹ lại lấy tay lau bớt mồ hồi trên trán mình, căng da đầu, dùng hết can đảm đánh một tiếng vang dội lên chiếc chiêng.

Tiếng chiêng vang lên thật lớn, không khí bàn tán vô cùng náo nhiệt kia trong nháy mắt thật sự đã yên tĩnh trở lại, nhưng vẫn có không ít người không giấu được sắc mặt hờn dỗi. Nếu không phải ở lầu hai có sự hiện diện của khá nhiều quý nhân, nếu như là bình thường, mấy kẻ tử đệ quyền quý này có lẽ đã sớm ra lệnh cho thuộc hạ đập nát hết mọi thứ ở đây rồi.

Tiền chưởng quỹ vội vàng cười lấy lòng với đám người, khom lưng tạ lỗi, gấp rút trước khi mấy người kia nổi trận lôi đình, tuyên bố rằng: “Bỉ nhân xin thông báo, hiệp hai xin được phép bắt đầu.”

Cơn phẫn nộ nơi đáy mắt lập tức liền được thay bằng sự hưng phấn cùng tò mò, sự nóng giận và nộ khí của bọn họ chớp mắt biến mất tăm.

“Tiền chưởng quỹ nói nhanh lên.”

“Đúng vậy, mau nói đi.”

Tiền chưởng quỹ thở phào một hơi nhẹ nhõm, hướng phía đám người cung kính chắp tay đáp: “Hiệp hai so tài tính toán.”

Lời kia vừa mới thốt ra, ai ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, không một ai lên tiếng.

Mà vào thời điểm ấy, những người ở lầu hai cũng có những biểu hiện bất ngờ với những mức độ khác nhau.

“Tính toán á?” Cố An An xém chút đã phun một ngụm trà ra ngoài, khiến nàng bị sặc ho không ngừng.

Nét mặt của Liêu Thanh Vân có chút động, Cố Lăng hơi cau mày, hai người đều đồng loạt không kiềm được nhìn về hướng Nguyên Vô Ưu, lại thấy nàng nở nụ cười thấp giọng nói: “Thật thú vị.”

Bởi vì nhìn thấy nàng như thế, sự lay động nơi đáy mắt hai người vừa nãy đã trở nên tĩnh lặng không ngờ, bình tĩnh vững vàng.

Nhưng Cố An An lại vẫn không thể nào tin được mà trợn mắt: “Tính toán? Thế mà lại phải thi tính toán, hắn vì sao lại không đi so cầm kỳ thi hoạ cơ chứ? Thơ từ ca phú cũng được mà, không được nữa thì so võ công đi, ta cũng không sợ đâu, vậy mà lại... cứ khăng khăng phải tính toán, ông trời muốn giết ta đây mà!”

Cố Lăng cười dịu dàng: “Đã được dạy bảo rồi, xem muội lần sau còn dám nói lời ngông cuồng nữa không, vậy mà lại bảo nhất định quyết tâm chiến thắng.”

Cố An An uỷ khuất rầu rĩ trừng mắt với hắn: “Muội còn không phải bởi vì có ca ở đây hay sao, ca như vậy có đáng làm huynh trưởng của muội không vậy, thấy muội muội gặp hoạ mà nỡ lòng vui vẻ vậy sao?”

Cố Lăng lặng lẽ lắc đầu.

Cố An An bi ai hừm một tiếng, tiến lên nắm tay áo Cố Lăng, hết lắc sang trái rồi lại lắc qua phải: “Ca ca, ca ca ơi...”

“Muội...” Cố Lăng không biết phải làm sao, nghiêm mặt nhẹ giọng trách móc nàng: “Có công chúa ở đây, không được vô ý vô tứ.”

“Chính là vì An An biết rõ công chúa không phải người hà khắc với người khác, nên mới dám ở trước mặt công chúa mà nói mấy lời ngông cuồng kia. Công chúa điện hạ sẽ không trách phạt An An đâu, có đúng hay không?” Cố An An nhìn Nguyên Vô Ưu, nở nụ cười ngọt ngào hỏi nàng.

Nhìn thấy sự tinh anh cùng một chút tin cậy của tiểu cô nương sỡ hữu tính cách khảng khái, dũng cảm nhưng lại được khéo léo ẩn giấu dưới một khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, thuần khiết, sắc mặt Nguyên Vô Ưu lộ ra chút ấm áp mềm mại, nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên rồi.”

Cố An An luôn biết kiểm soát tâm tư một cách chừng mực cực kì tốt, bởi thế nên dù biết nàng ta có tâm cơ, tâm kế cũng không thể khiến nàng phải chán ghét.

Hơn nữa ở một số phía cạnh nào đó mà nói, nàng đã ném cho nàng ta một trái đào, đối với nàng, là một chuyện tốt chứ chẳng phải chuyện xấu. Hiện tại, chuyện nàng cần làm chính là nuôi quân, nuôi quân ngàn ngày, sau đó mới có thể dùng trong một lúc.