Phượng Kinh Thiên

Chương 350: KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN (1)

Rất nhanh sau đó, tên thái giám kia đã trở lại, gương mặt đầy kinh ngạc, nhưng những lời nói tiếp theo hắn nói càng làm tất cả mọi người tại đây ngạc nhiên hơn.

“Khởi bẩm công chúa, Đào tiểu thư đi gặp mặt một người, nô tài nghe được Đào tiểu thư gọi nàng ta là Tương Tương.”

Trong lòng Nguyên Tích Trân dấy lên niềm nghi hoặc, nhưng lát sau1nàng ta lại tỏ vẻ kinh hãi, đứng dậy thất thanh nói: “Sử Ngưng Tương? Nàng ta...” Nàng ta không phải bị phụ hoàng hạ thánh chỉ...

Lúc này, Lâm Doanh Doanh mới giật mình kinh ngạc đứng lên theo: “Tương Tương? Chẳng lẽ Tiểu Thất đi gặp Tương Tương? Nhưng... nhưng sao nàng ta lại trở về?”

Nguyên Vô Ưu cười nhạt nhìn Lâm Doanh Doanh đang thể hiện kỹ năng diễn8xuất của mình, khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Cố Lăng nói: “Cố Lăng, ngươi đi kiểm tra thử xem, nếu thật sự là Sử Ngưng Tương thì dẫn nàng cùng những người có liên quan đến đây.”

Cố Lăng khẽ gật đầu: “Vâng.” Theo như luật pháp nước Đại Nguyên quy định thì Sở Ngưng Tương thân mang tội, trong năm năm không thể chuộc thân, vậy mà hôm2nay nàng ta lại ở Kinh thành, còn xuất hiện ở rừng mai Lâm gia, thật sự làm cho mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Thỉnh mong công chúa cho phép Doanh Doanh đi cùng Cố đại nhân.” Lâm Doanh Doanh vội vàng đứng lên nói.

Nguyên Vô Ưu phất tay, cho phép nàng ta đi.



Ở trong đình ngay lúc này, Tôn phu nhân lao đến như tên bắn, đột nhiên4toàn thân bà như hóa đá đứng khựng lại bên cạnh Đào Thất tiểu thư, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

“Là... Thật sự là ngươi sao? Tương Tương?” Nhìn Tương Tương trước mắt, trong nháy mắt Đào Phi Vũ đã lệ rơi đầy mặt.

Bạch Mẫu Đơn vẫn luôn rũ mắt, nhưng vừa nghe thấy âm thanh ấy trái tim liền đập thình thịch liên hồi, rồi lùi về phía sau một bước.

“Là ngươi sao? Tương Tương?” Đào Phi Vũ lấy tay gạt đi nước mắt, nghẹn ngào thốt lên.

Bạch Mẫu Đơn chậm rãi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Đào Phi Vũ, sống mũi bỗng chốc cay cay, nhưng nàng vẫn không hề lên tiếng. Đào Phi Vũ thấy vậy cầm lòng không đặng bèn lao tới ôm chặt nàng vào lòng, rồi bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa nói: “Tương Tương... xin lỗi, thật xin lỗi...”

Tôn phu nhân nhìn cảnh tượng trước mắt không thể không lên tiếng: “Chuyện này... Đào Thất tiểu thư? Đây... không phải là Tương Tương gì đó đâu, nàng ta là tỳ thiếp của Tôn Nhi nhà ta, tên là...”

Đào Phi Vũ đột ngột xoay người lại nhìn chằm chằm vào Tôn phu nhân, đôi mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta: “Ngươi câm miệng cho ta.”

Tôn phu nhân ngạc nhiên: “Đào Thất tiểu thư?”

Đào Phi Vũ quay đầu lại, ánh mắt hung ác khi nãy đã bị nước mắt thấm đẫm bao phủ, nghẹn ngào khó nói thành câu.

Lâm Doanh Doanh cùng Cố Lăng đi tới liền chứng kiến được tình cảnh như vậy.

“... Tương Tương?” Lâm Doanh Doanh từ từ tiến lên nói.

Đào Phi Vũ giống như nhìn thấy cứu tinh, bèn kéo ống tay áo Lâm Doanh Doanh: “Doanh tỷ tỷ, là Tương Tương, cuối cùng Tương Tương cũng trở lại rồi.”

Lúc này, Bạch Mẫu Đơn lại lần nữa lùi về phía sau một bước, nhún gối hành lễ: “Bạch Mẫu Đơn tham kiến Đào tiểu thư, tham kiến Lâm tiểu thư.”

“Không...” Đào Phi Vũ che khóe miệng lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cố Lăng nhìn xuống dưới đất rồi lại ngước lên, lạnh nhạt nói: “Sử cô nương, Vô Ưu công chúa cho mời cô.”

Cố Lăng vừa nói lời này, Đào Phi Vũ liền hít một ngụm khí lạnh. Mãi cho đến lúc này, đầu óc của nàng mới bắt đầu ý thức được, hai tay kéo Bạch Mẫu Đơn về phía sau lưng mình ra sức bảo vệ, ánh mắt đề phòng nhìn Cố Lăng: “Nàng ta không phải là Tương Tương, không phải, chỉ là nàng ta nhìn giống Tương Tương mà thôi.”

Cố Lăng nói: “Nếu đã như vậy, sau khi trở về Đào cô nương có thể bẩm báo chuyện này cho các công chúa.”

“Ta...” Đào Phi Vũ nghẹn lời, đôi mắt giàn giụa nước mắt giờ đây lại tràn ngập sự căng thẳng cùng nỗi bất an.

Cố Lăng mỉm cười: “Mời các vị.”



Cả vườn mai đung đưa đón gió, trăm hoa đua nở, hoa nào cũng xinh đẹp trang nhã, khung cảnh xinh đẹp bồng bềnh tựa như mây khói, kỳ thật khó ai có thể cưỡng lại.

Thế nhưng, Bạch Mẫu Đơn lại cảm thấy người ngồi trước mắt nàng đây có thể làm cho mọi thứ xung quanh trở nên ảm đạm, nhạt nhòa, kể cả muôn hoa trước mắt cũng không sánh bằng tư thái quyến rũ của nàng ấy, nàng như đóa hoa mai giữa biển mây bồng bềnh, thập phần phong tình mị hoặc.

Vẻ đẹp của thiếu nữ trước mắt, dù có dùng ngàn vạn từ ngữ cũng không thể miêu tả hết bằng lời.

Nàng ngồi nơi đó, một thân cung trang quý khí, vì sự có mặt của nàng nên bọn họ không ai dám cư xử lỗ mãng, nhưng dáng vẻ xinh đẹp cùng phong thái tôn quý ấy lại khiến bọn họ cuồng si.

Đúng là thiếu nữ mười tám bắt đầu trổ mã, mới đây thôi khi nàng và Vô Ưu còn nhỏ cũng thường cùng nhau nô đùa, thật không ngờ rằng hiện tại... vật còn mà người đã mất, một người trên tận trời xanh, một người trong đám bùn lầy, hơn nữa lại là thứ ti tiện hèn mọn, ngay cả bùn đất dơ bẩn còn không bằng.

Đào Phi Vũ nhìn thấy Sử Ngưng Tương ngây ngốc, âm thầm đưa tay huých nhẹ nhắc nhở nàng ta đừng bần thần nữa. Lúc này, nàng ta mới cụp mắt kính cẩn nghe theo, quỳ xuống hành đại lễ.

“Tỳ thiếp tham kiến công chúa điện hạ.”

Tôn phu nhân bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ, lập tức cúi đầu thỉnh an: “Dân phụ tham kiến công chúa điện hạ.” Rõ ràng là đang ở trong lương đình thưởng ngoạn, trong rừng mai xinh đẹp động lòng người, nhưng trên người công chúa Vô Ưu lại mang khí chất làm người khác khiếp sợ, làm cho bà ta có cảm giác đè nén không thở được.

Nguyên Tích Trân híp mắt đánh giá Tôn phu nhân, ánh mắt lại rơi trên người Bạch Mẫu Đơn, ý tứ sâu xa gằn lên từng chữ: “Thật sự là ngươi, SỬ NGƯNG TƯƠNG.”

Nghe được lời này, Bạch Mẫu Đơn càng cúi thấp hơn nữa, bởi vì cúi đầu nên không ai thấy được biểu cảm trên gương mặt của nàng mà chỉ nghe được thanh âm bình tĩnh hồi đáp: “Hồi bẩm Tam công chúa, tỳ thiếp đã sớm không còn là Sử Ngưng Tương. Bây giờ, tên của tỳ thiếp là Bạch Mẫu Đơn.”

Trái tim Nguyên Tích Trân dường như hẫng đi một nhịp, đã sớm không còn là? Điều này chứng tỏ nàng ta không phủ nhận mình là Sử Ngưng Tương? Sử gia rõ ràng đã bị phụ hoàng xử lý, sao lại thành thế này? Còn có người có thể làm cho phụ hoàng thay đổi chủ ý, từ đó bảo vệ được Sử Ngưng Tương, kẻ đấy là ai?

“Bạch Mẫu Đơn?”

“Tam công chúa, Tương... nàng là Bạch Mẫu Đơn.” Đào Phi Vũ không rõ giọng điệu của Tam công chúa là mang ý tốt hay ý xấu, nhưng vẫn không do dự lên tiếng bảo vệ Tương Tương. Vào thời điểm Tương Tương gặp chuyện không may, nàng đã phiền não vô cùng vì không có cách nào giúp Tương Tương thoát khỏi những âm mưu hiểm ác, bây giờ nàng nhất định không để Tương Tương một mình đối mặt với những chuyện này. Nàng cũng không biết Tương Tương có cảm kích hay không, dù sao chuyện này cũng đã trôi qua nhiều năm như thế.

Nguyên Tích Trân nhếch môi, nhìn Đào Phi Vũ: “Đào Thất, ngươi có biết cho dù nàng ta thay tên đổi họ từ Sử Ngưng Tương thành Bạch Mẫu Đơn, thì nàng ta cũng không thể thay đổi được hình dáng.”

“Bất luận là Bạch Mẫu Đơn hay là Sử Ngưng Tương, nếu nàng ta một lần nữa trở về Kinh thành, chứng tỏ hoàng thượng đã đặc xá cho nàng ta. Nếu thân đã không mang tội, hà tất gì công chúa phải làm khó nàng?”

Mặc dù Đào Phi Vũ quỳ xuống nhưng lại ngẩng cao đầu nhìn thẳng Nguyên Tích Trân, đến một bước cũng không nhường.

“Ngươi...” Nguyên Tích Trân không ngờ rằng Đào Phi Vũ lại ngu xuẩn tới như vậy.

Lâm Doanh Doanh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Nguyên Tích Trân cũng lập tức quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin: “Tam công chúa, tiểu Thất chỉ là trong tình thế cấp bách mới nói như vậy, tuyệt đối không phải là có ý chống đối người đâu, cầu xin Tam công chúa không so đo với nàng.”

Nguyên Tích Trân thấy Lâm Doanh Doanh lên tiếng, sắc mặt bực tức thoáng chốc liền hòa hoãn xuống. Đào gia là hoàng thân quốc thích, xét về thân phận đương nhiên là có chút khác biệt. Mặc dù Lâm gia không phải đại gia tộc, nhưng nàng lại rất thích Lâm Duy Đường.

Nghĩ đến nội hàm trong đó, Nguyên Tích Trân quyết định sống chết mặc bay, tuyệt đối không nhúng tay vào bất kể chuyện gì. Sắc mặt nàng vốn bực tức, giờ cũng chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng, không tiếp tục lên tiếng nữa.