Phượng Kinh Thiên

Chương 351: KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN (2)

Mọi người tạm thời thời đã bình tĩnh trở lại, nhưng sự bình tĩnh này khiến người ta cảm thấy bất an cùng áp lực.

Trong đình ngắm cảnh lúc này, những người vốn đã dần thoải mái1ngắm mai, đều đang âm thầm kinh ngạc trước cảnh tượng này, đáy lòng liên tục phỏng đoán về sự xuất hiện của Sử Ngưng Tương.

Nguyên Tích Trân liếc nhìn Nguyên Vô Ưu từ đầu đến cuối8vẫn chưa lên tiếng: “Có hoàng tỷ ở đây, các nàng ấy cũng là người mà hoàng tỷ muốn gặp, là Tích Trân đã mạo phạm rồi.”

Nguyên Vô Ưu biếng nhác ngắm nghía tách trà trên tay2mình: “Nếu hoàng muội đã biết mình mạo phạm, thì có lẽ bản công chúa cũng không nên tính toán với muội, chẳng qua...” Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu, cười mà như không cười dõi theo Nguyên4Tích Trân, đôi môi đỏ thắm của nàng khẽ mấp máy, chậm rãi thốt lên câu: “Không có lần sau nữa.”

Sắc mặt Nguyên Tích Trân lúc xanh lúc trắng, nàng ta run rẩy muốn mở miệng nhưng rồi lại im lặng, cứ muốn rồi lại thôi. Nàng ta nghẹn lời thật lâu, cuối cùng vẫn rũ mắt nói: “Tích Trân sẽ ghi nhớ cẩn thận lời của hoàng tỷ.”

Tứ công chúa chứng kiến Tam hoàng tỷ bị Nhị hoàng tỷ không chút nể mặt mà răn dạy giữa đám đông, ánh mắt nhìn Nguyên Vô Ưu cũng trở nên lo sợ bất an.

Mọi người có mặt ở đây thấy Tam công chúa không thể không nuốt sự uất ức xuống, trong lòng cũng có chút thổn thức.

Từ lâu, người ta đã nghe nói rằng Tam công chúa rất thông minh lanh lợi. Trước khi Vô Ưu công chúa ra khỏi lãnh cung, tuy Tam công chúa không được hoàng thượng sủng ái lắm, nhưng chẳng phải nàng ta cũng coi như nổi bật nhất trong số nhiều hoàng tử và công chúa sao?

Hơn nữa, năm ngoái Vô Ưu công chúa bị hoàng thượng lạnh nhạt, sự nổi bật của Tam công chúa càng rõ ràng hơn đấy thôi!

Nhưng dù rằng như vậy, thân phận của Tam công chúa và Nguyên Vô Ưu vẫn là không cùng cấp bậc.

Cũng khó trách Tam công chúa sẽ nhẫn nhịn, không đề cập đến sự khác biệt về xuất thân. Riêng thân phận đích nữ duy nhất của Vô Ưu công chúa, cũng đã đủ để nàng ngạo nghễ giữa các hoàng tử công chúa, huống chi Vô Ưu công chúa còn có Hoài vương, còn có Cố gia làm hậu thuẫn?

Vừa nghĩ như vậy, chuyện Vô Ưu công chúa dám ngang nhiên hạ thấp thể diện của Bình quốc công, cũng dường như không còn kỳ lạ nữa.

Sau khi Cố Lăng phụng mệnh dẫn Bạch Mẫu Đơn đến, nhóm người Liêu Thanh Vân, Cố Y Y, Cố An An cũng đứng dậy, sau đó tất cả đều cung kính đứng sang một bên. Lúc này, nhìn họ có vẻ như đang buông mắt quan sát, nhưng chỉ chính họ mới biết cảm giác phức tạp trong lòng mình.

Vô Ưu công chúa là một câu đố, nhìn nhiều thêm một lần thì sẽ thêm một lần khác biệt, nàng thần bí và hư ảo như có phép thiên biến vạn hóa, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể thấu hiểu.

Nguyên Vô Ưu làm như không thấy được phản ứng của Nguyên Tích Trân, tầm mắt của nàng thản nhiên chuyển hướng về phía mấy người đang quỳ dưới chân mình.

Thuận theo ánh mắt của nàng, Bạch Mẫu Đơn vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, trái lại Tôn phu nhân không kiềm nổi mà khẽ run lên.

“Các ngươi to gan thật!”

Tôn phu nhân vô cùng lo sợ, Vô Ưu công chúa dùng hai chữ “các ngươi”, có nghĩa là bao gồm cả bà cùng... Tôn gia.

“Ngu phụ không dám.” Bà không ngờ hôm nay Vô Ưu công chúa lại hạ mình đến vườn mai của Lâm gia. Nếu sớm biết thì bà đã thắp hương, cầu thần khấn Phật để mong ngày lành rồi mới đi.

“Ngẩng đầu lên.” Giọng điệu lạnh nhạt lại khiến người ta sợ hãi trong vô hình.

Thân hình Tôn phu nhân thoáng run lên, thật lâu sau bà mới cung kính ngẩng đầu trong thấp thỏm. Bạch Mẫu Đơn ở bên cạnh cũng chậm rãi ngước lên.

Ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Vô Ưu lướt qua Tôn phu nhân và Bạch Mẫu Đơn, cuối cùng dừng trên gương mặt của nàng ta. Sau đó, nàng dùng giọng điệu thản nhiên hỏi một câu chấn động lòng người: “Ngươi có nhận mình là Sử Ngưng Tương không?”

Đào Phi Vũ đã bình tĩnh trở lại sau nỗi khiếp sợ, nghe thấy thế vội vã lên tiếng: “Công chúa...”

“Tát.”

“Vâng, công chúa.” Tiểu Hoa Tử rất cung kính thưa vâng, sau đó tiến lên trước tát vào mặt Đào Phi Vũ một cái.

Bạch Mẫu Đơn bỗng dùng sức nhào lên, chắn trước mặt Đào Phi Vũ để nhận cái tát của Tiểu Hoa Tử thay nàng ta, gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc bị đánh đến nghiêng sang một bên.

Khi tiếng tát lanh lảnh vang lên, dường như ngay cả âm thanh hô hấp cũng chợt ngưng bặt trong ngôi đình ngắm cảnh này, im lặng đến mức ai nấy đều nảy sinh bất an từ tận đáy lòng.

Tôn phu nhân hít một ngụm khí lạnh, chẳng phải nói Vô Ưu công chúa chỉ ru rú trong phủ, tính cách lạnh lùng như nước sao? Tại sao nàng lại khác xa với lời đồn đến thế? Người trước mặt bà có chỗ nào giống với lạnh lùng, dửng dưng đâu? Đây rõ ràng là vênh váo hung hăng mà.

“Tương...” Đào Phi Vũ không dám tin mà mở to hai mắt, nhìn năm dấu ngón tay in hằn trên gương mặt trắng nõn của Bạch Mẫu Đơn, nàng bỗng dâng trào nước mắt. Tuy chưa lên tiếng, nhưng đôi mắt lóe lên lửa giận trừng to nhìn Nguyên Vô Ưu cũng đã chân thật thể hiện sự phẫn nộ trong lòng nàng.

“Hồi bẩm công chúa điện hạ, tuy tỳ thiếp đã thay tên đổi họ, nhưng cũng như Tam công chúa nói, thay tên đổi họ không có nghĩa là từ đây sẽ thay hình đổi dáng. Tỳ thiếp là Bạch Mẫu Đơn, cũng...” Nói đến đây, giọng điệu của Bạch Mẫu Đơn chợt khựng lại một lúc, rồi mới gian nan nói tiếp trong đắng chát: “Cũng là Sử Ngưng Tương.”

“Tương Tương.” Đào Phi Vũ ôm chặt Bạch Mẫu Đơn, nước mắt nàng ta lặng lẽ tuôn rơi.

Cố An An tuy không nhíu mày, nhưng trong lòng đang thầm mắng Đào Phi Vũ đúng là đứa ngốc, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Cố An An không cần dùng não, chỉ cần dùng mông để nghĩ cũng biết hôm nay Bạch Mẫu Đơn xuất hiện ở vườn mai này là vì nàng ta mà đến.

“Tốt lắm, nếu ngươi đã thừa nhận mình là Sử Ngưng Tương, vậy bản công chúa rất tò mò, là người nào đã chuộc thân cho ngươi?”

Tôn phu nhân giờ đây không dám im lặng nữa, bà dập đầu thật mạnh: “Khởi bẩm công chúa, là khuyển nhi* không hiểu chuyện mới gây ra họa lớn. Ngu phụ đã thỉnh tội với hoàng thượng, hoàng thượng niệm tình dưới gối ngu phụ chỉ có một đứa con trai này, nên đã khai ân miễn tội cho ngu phụ, đồng thời ban Bạch... Sử Ngưng Tương làm thiếp tỳ hầu hạ bên cạnh khuyển nhi, mong công chúa minh xét.”

(*) Khuyển nhi: cách gọi con trai của mình.

Tôn phu nhân vừa nói xong, sắc mặt của Bạch Mẫu Đơn thoáng chốc trắng bệch, cả người cũng khẽ run lên.

Đào Phi Vũ đau đớn nhắm mắt lại, lệ tuôn như mưa rơi, hai tay ôm Bạch Mẫu Đơn thật chặt, môi dưới bởi vì dùng sức quá lớn mà bật cả máu. Chính tai nghe thấy cảnh ngộ của Tương Tương, lòng nàng quả thật rất đau xót.

Nguyên Vô Ưu thanh nhã sửa sang lại tay áo của mình, rồi nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên đó: “Những chuyện này, trong lòng bản công chúa đều biết rõ. Nếu phụ hoàng không đặc xá, thì sao Sử cô nương lại dám công khai lộ diện?”

“Đã như thế, vậy cớ sao công chúa còn muốn làm khó dễ Tương Tương? Tại sao chứ? Lẽ nào nàng ấy trả giá như vậy vẫn chưa đủ à? Nàng ấy đã làm sai điều gì?” Tia lý trí cuối cùng của Đào Phi Vũ đã đứt đoạn khi chính tai nghe thấy cảnh ngộ của Sử Ngưng Tương. Giờ này phút này, nàng ta đã quên thiếu nữ có vẻ đẹp nghiêng thành đang ngồi trước mắt mình là công chúa chí tôn, cao cao tại thượng.

Lúc này, Tôn phu nhân thấy Thất tiểu thư của Đào gia lại vì bảo vệ Sử Tương Ngưng mà không tiếc chống đối với công chúa trước mặt nhiều người như thế, trong lòng bà cũng có chút cảm động.

Tuy vận mệnh của Sử Ngưng Tương không tốt, nhưng nàng ta có thể có được một người bạn thân thế này, âu cũng là ông trời đã đền bù cho nàng ta.

“Tiểu Thất muội muội?” Đôi mày của Lâm Doanh Doanh nhíu thành một đường thẳng, nàng nhẹ giọng nói: “Muội mau thỉnh tội với công chúa, công chúa rộng lượng, nhất định sẽ không trách muội đâu.”

Đào Phi Vũ cắn chặt môi đến rướm máu, nỗi đau đớn truyền đến giác quan mới có thể khiến nàng tỉnh táo lại đôi chút. Nàng bỗng cảm thấy hoảng hốt, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, rồi nàng khẽ cắn môi, quỳ sát xuống đất thỉnh tội: “Xin công chúa điện hạ thứ tội.”

Nguyên Vô Ưu bình tĩnh nhìn Đào Phi Vũ, khóe môi nhẹ cong lên: “Đào Thất tiểu thư và Sử cô nương tỷ muội tình thâm, thấy chết không sờn, quả thực cảm động lòng người. Nhưng có điều, bản công chúa lại là người tính toán chi li, cho nên bản công chúa không thể chấp nhận lời thỉnh tội không cam tâm này của Đào tiểu thư.”