Phượng Kinh Thiên

Chương 349: CÔNG CHÚA CÓ LỜI MỜI (2)

Đối với lời nói của Nguyên Tích Trân, Nguyên Vô Ưu chỉ cười nhạt chứ không hề so đo, nhưng nàng lại hờ hững nói với Lâm Doanh Doanh – người đang chuẩn bị đích thân ngâm trà rót nước cho mọi người: “Hôm nay Lâm tiểu thư là chủ nhân, mấy người chúng ta là khách, đâu có chuyện chủ nhân đích thân hầu hạ cơ chứ? Ngồi đi.”

Lâm Doanh Doanh ngập ngừng nhìn mọi người đều đã ngồi xuống hết, nàng đành rút tay lại, quay đầu phân phó mấy tì nữ đứng sau lưng mình,1sau đó mới nói: “Tạ ơn công chúa cho ngồi.”

Sau mệnh lệnh của Nguyên Vô Ưu, không khí lạnh lùng gượng gạo trong vườn mai cũng dần thoải mái hơn. Mặc dù không thể hoàn toàn tự nhiên được, nhưng những người thưởng mai thì vẫn thưởng mai, người thưởng rượu thì vẫn thưởng rượu, người phẩm trà thì vẫn phẩm trà, chỉ là không ai dám lớn tiếng trò chuyện sôi nổi nữa.



Trong một đình ngắm cảnh hơi hẻo lánh, Tôn phu nhân chậm rãi ngồi xuống dưới sự dìu đỡ của tỳ nữ. Bà vừa ngước8mắt lên đã nhìn thấy Bạch Mẫu Đơn đang buông mắt cúi mày không bộc lộ cảm xúc, lông mày bà khẽ nhíu lại, lòng bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.

Bà không ngờ Lâm gia này thật cao tay, Lâm gia tiểu thư này lại có thể mời được công chúa đại giá.

Sau khi về Kinh, những việc phải biết trong Kinh thành bà đều nắm được. Tam công chúa bị Lâm gia tiểu thư mời đến để tăng khí thế cho Lâm tiểu thư, đương nhiên nguyên nhân là vì Lâm đại thiếu gia. Tứ công chúa2không được sủng ái, nàng đi theo đến đây cũng không có gì đáng trách, nhưng chỉ duy nhất Vô Ưu công chúa hạ cố xuất hiện quả thật khiến bà không thể hiểu nổi.

Nghe đồn, vị Vô Ưu công chúa này vẫn luôn ở trong Hoài Vương Phủ ít khi ra ngoài, ngay cả gần đây có sóng to gió lớn thì cũng chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, nhưng hôm nay nàng lại xuất hiện trong Mai Phố Viên của Lâm gia. Cho dù là nguyên nhân gì đi chăng nữa, mặt mũi của Lâm4gia tiểu thư này cũng thật lớn.

Hẳn là sau hôm nay, danh tiếng của Lâm gia và cả vị Lâm gia tiểu thư này lại bước lên một tầng cao mới trong Kinh thành rồi. Nếu như vậy, làm sao cầu hôn, cưới được nàng nữa đây?

“Ngươi cũng ngồi đi.” Sau khi áp chế trăm ngàn mối suy nghĩ rối loạn trong đầu, Tôn phu nhân nói với Bạch Mẫu Đơn đang đứng bên cạnh.

“Tạ phu nhân.” Bạch Mẫu Đơn cung kính hành lễ xong mới ngồi xuống bên người Tôn phu nhân.

Tôn phu nhân bưng tách trà lên nếm thử một ngụm, ánh mắt hơi kinh ngạc. Đã nghe nói Lâm gia giàu có bậc nhất từ lâu, nhưng hôm nay đích thân cảm nhận vẫn khiến bà có chút líu lưỡi.

Không nói cái khác, chỉ tính riêng tách trà này thôi đã là hàng thượng phẩm rồi. Nhìn khách khứa đầy vườn, phải lo lắng làm hài lòng bọn họ mỗi ngày, nếu tính chi li ra thì tuyệt đối không phải là số tiền nhỏ.

Tôn phu nhân cân nhắc trong phút chốc, mí mắt khẽ giương lên nhìn Bạch Mẫu Đơn đang ngồi bên cạnh, giọng ôn hòa nói: “Ngươi đã tận mắt nhìn thấy sự vinh hoa ngày nay của Lâm gia rồi đấy, thậm chí có cả công chúa tôn giá đến nữa, ngươi... còn có tự tin giúp Thông Nhi cưới được Lâm gia tiểu thư làm vợ không?”

Bà vốn không muốn để Thông Nhi cưới Lâm gia tiểu thư. Lâm gia có tiếng tăm đến thế nào đi chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là nhà thương gia mà thôi, không thể giúp ích gì nhiều cho tương lai sau này của Thông Nhi. Nhưng từ sau khi vào Kinh, những tin tức nghe ngóng được lại khiến bà im lặng. Hôm nay, sau khi nhìn thấy những thứ này, chút không vừa lòng cuối cùng của bà cũng biến mất rồi, ngược lại bà lại bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nhìn tư thái này của Lâm gia, sợ rằng sẽ là vô cùng kiêu ngạo.

Bạch Mẫu Đơn vẫn buông mắt như cũ, nhưng giọng điệu lại vô cùng cung kính ngoan ngoãn: “Bẩm phu nhân, tỳ thiếp cho rằng, hành sự tại nhân.”

Ánh mắt Tôn phu nhân lóe sáng. Bà mỉm cười, cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Nếu ngươi có thể giúp Thông Nhi tìm được một người vợ có thể giúp nó đứng vững trong Kinh thành, có được tương lai phú quý, vậy thì ngươi đã lập được công lớn, cũng không phụ tấm lòng chân thành của Thông Nhi dành cho ngươi.”

“Vâng, tỳ thiếp hiểu.”

“Được rồi, nếu hôm nay Vô Ưu công chúa đã ở đây thì ngươi cũng không cần đi gặp mặt hai vị tiểu thư Đào – Lâm nữa, cứ coi như chỉ đến đây ngắm mai thưởng trà, không nên nói hết mọi sự ra.” Dù sao thì nàng ta ra mặt, bà đã đạt được một nửa mục đích rồi. Tôn gia nhà bọn họ phải dựa vào Bình Quốc Công Phủ để sinh tồn, mà Bình Quốc Công Phủ lại có xích mích với Vô Ưu công chúa. Thêm một việc chi bằng bớt một việc.

“Vâng, tỳ thiếp hiểu.” Lần này, Bạch Mẫu Đơn cung kính đứng lên rồi bước sang một bên.

Tôn phu nhân nghĩ một lát, rồi hờ hững nói: “Ngươi cứ ngồi đi.”

Bạch Mẫu Đơn lại ngồi xuống. Khi Tôn phu nhân không còn để ý đến nàng mà chỉ chăm chú phẩm trà, nàng mới chậm rãi giương mắt lên, ánh mắt rơi vào đình ngắm cảnh lớn nhất, hoa lệ nhất phía trước, đôi mắt nàng phút chốc trở nên hoảng hốt.

Trước kia, đó là nơi nàng, Tiểu Thất và cả Doanh tỷ tỷ thích nhất, nhưng hôm nay, bọn họ vẫn ở đó, còn nàng, lại không có tư cách để đến đó nữa rồi.

Ngã ở đâu thì phải đứng lên từ đó, cho dù đến cuối cùng nàng vẫn thua, nhưng nàng có thể trả bất cứ giá nào, cùng lắm chết là hết!

Nghĩ đến đây, khóe môi nàng hơi nhếch lên. Trời cao phụ nàng, vậy thì nàng sẽ phụ thiên hạ.

Bạch Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Bát Kim đứng bên cạnh, Bát Kim gật đầu ý nói lúc nàng vào đây thì đã làm theo chỉ thị rồi.

Nụ cười trên môi Bạch Mẫu Đơn có chút kì lạ.

Cùng lúc này, Liễu Tiêu – tỳ nữ của Đào Phi Vũ vội vàng đi qua. Trước khi bước lên thềm, nàng ta dừng bước, thầm hít một hơi thật sâu, mãi đến khi cảm thấy sự kích động của bản thân đã bình thường trở lại, nàng ta mới bình tĩnh nhấc vạt váy bước vào đình ngắm cảnh dưới ánh mắt cảnh giác của các thị vệ canh gác.

Chỉ có điều, đến khi nàng ta nhìn thấy tiểu thư đang ngồi cùng bàn với Tam công chúa, mười đầu ngón tay liền xoắn vào nhau. Nàng ta không dám tiến lên làm phiền, nhưng nghĩ đến người vừa mới gặp, nàng ta lại không dám không bẩm báo với tiểu thư.

Lúc nàng ta đang do dự cắn môi nhìn Đào Phi Vũ, Đào Phi Vũ đột nhiên có linh cảm mà nhìn qua thì trông thấy nàng ta đang đứng với vẻ mặt do dự ở đó, khiến cho lông mày nàng ta khẽ nhíu lại, nàng ta dùng khóe mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, tìm cớ để đi qua đó.

“Liễu Tiêu?”

Liễu Tiêu cắn chặt môi, mãi một lúc lâu vẫn không lên tiếng, đến lúc nàng ta lên tiếng thì lại bắt đầu ấp a ấp úng: “Tiểu... tiểu thư, cái kia... cái kia...”

Đào Phi Vũ nhíu mày, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn: “Nói, rốt cuộc là làm sao?”

Liễu Tiêu nhắm mắt lại, thầm nghiến răng cúi người nói nhỏ bên tai nàng: “Tiểu thư, nô tì nhìn thấy Miên Nhi, còn nhìn... nhìn thấy Tương Tương tiểu thư nữa.”

Đào Phi Vũ ngây người, phút chốc cả người cứng đơ như hòn đá.

“Tiểu thư?”

Đào Phi Vũ đột nhiên nắm chặt lấy hai tay Liễu Tiêu, lạnh đến nỗi khiến Liễu Tiêu không nhịn được nhẹ kêu lên: “Tiểu... tiểu thư...”

“Ngươi gặp ở đâu? Ở đâu? Nói nhanh...” Giọng nói của Đào Phi Vũ thể hiện rõ sự kích động hơi chói tai, âm lượng cũng lớn đến mức khiến người ta chú ý.

“Tiểu... tiểu thư?” Nhìn thấy tiểu thư kích động như vậy, Liễu Tiêu bất an nhìn qua, vừa hay lại trông thấy Tam công chúa hơi nhíu mày, trái tim nàng ta đập thình thịch.

“Phi Vũ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc này, Đào Phi Vũ không cách nào trả lời Nguyên Tích Trân, cả đầu nàng chỉ có tin tức Tương Tương trở về. Nàng đột nhiên buông Liễu Tiêu ra, chạy vọt ra ngoài như thể phát điên.

Sắc mặt Nguyên Tích Trân trầm xuống nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Đào Phi Vũ, người này, thật ra nàng cũng hiểu rất rõ.

“Ngươi đi xem xem có chuyện gì!” Nàng phân phó thái giám sau lưng.

“Vâng, Tam công chúa.” Tiểu thái giám vội vàng chạy theo sau.

Lâm Doanh Doanh thấy Đào Phi Vũ chạy đi như phát điên thì lòng cũng hiểu, có lẽ chuyện này không thể che giấu được rồi, khóe mắt nàng không nhịn được liếc sang nhìn Nguyên Vô Ưu. Nàng đột nhiên cứng người, bởi vì ánh mắt Nguyên Vô Ưu cũng vừa mới liếc qua nhìn nàng.