Phượng Kinh Thiên

Chương 342: TRẬN TUYẾT ĐẦU TIÊN (1)

Đêm đã khuya, hàn khí đậm đặc bủa vây, trong lều trại dành riêng cho Chu thái tử vọng ra giọng nói quở trách: “Bản điện hạ không muốn nghe những lời này nữa, lập tức lui xuống.”

“Thái tử.” Một âm thanh nôn nóng vang lên.

“Lui đi.” Giọng Chu thái tử bắt đầu trở nên nghiêm khắc hơn.

“Tuân lệnh thái tử.”

Ngay sau đó, hai người đàn1ông trung niên từ trong lều lui ra. Vì tiếp xúc ngay với cái lạnh thấu xương cắt da cắt thịt bên ngoài nên đầu của họ cũng có chút thanh tĩnh hơn, hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm cười khổ.

Trong lòng hai người họ đều một lòng kính trọng Tam hoàng tử, nhưng họ là người của thái tử, Tam thái tử bây8giờ dường như đã quá nổi trội, lấn át và đè nặng lên thái tử quá nhiều rồi, thân là trợ tá của thái tử, bọn họ không thể không đối mặt với vấn đề này. Cần phải biết rõ, thái tử có được vinh quang thì bọn họ mới mong có được ngày vực dậy.

Lúc hai vị cận thần trợ tá đi ra ngoài, túp2lều chợt lay động, từng đợt gió lạnh buốt thốc vào khiến cho vị Chu thái tử người từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc trong ấm áp nhung lụa, không nhịn được mà run rẩy từng cơn, cơn ớn lạnh dâng trào từ trong tim lan tỏa khắp thân thể.

Chính bản thân hắn cũng không thể phân biệt sự buốt giá đến tê tâm4liệt phế nơi lồng ngực hắn giờ đây là vì những cơn gió đông kia hay chính là vì lời của hai vị thân vệ phụ tá khi nãy đã nói?

Tiểu Khấu Tử ở bên cạnh thấy thái tử lạnh đến run rẩy, liền nhanh chóng ra lệnh cho thị vệ phía sau mang đến một bát canh nóng.

“Thái tử, trời rất lạnh, xin người uống chút canh nóng cho ấm người đi ạ.”

Chu thái tử hồi thần. Nhìn thấy bát canh nóng hổi được dâng lên trước mặt, lại nhìn qua Tiểu Khấu Tử, tựa như mang theo chút suy tư hỏi hắn: “Tiểu Khấu Tử, ngươi cũng cảm thấy vậy đúng chứ? Bản điện không bằng với Tam hoàng tử.”

Tay đang cầm bát canh của Tiểu Khấu Tử chợt run rẩy khiến nước canh tràn ra ngoài, đổ lên người Chu thái tử.

Tiểu Khấu Tử vội vàng đặt bát xuống, giúp Chu thái tử lau chùi, đồng thời khuôn mặt cũng đầy ắp sự sợ hãi: “Nô tài đáng chết.”

Chu thái tử gạt tay hắn ra, nhận lấy khăn rồi tự mình lau.

Tiểu Khấu Tử cung kính lùi lại một bước, vô cùng cẩn thận dè dặt cụp mắt cúi đầu, tâm trạng thái tử điện hạ giờ đây mù mờ khó đoán. Nghĩ đến lời của hai vị đại nhân kia đã nói, quả thực cũng không phải không có đạo lí.

Tam hoàng tử khí thế ngang trời đã đánh bại Sở Tuyệt, không chỉ vang danh thiên hạ, mà còn chiếm được lòng của toàn bộ bá tánh quân sĩ, thậm chí là triều thần của nước Chu.

Nhắc đến Tam hoàng tử, thiên hạ nước Chu không một ai là không kính trọng sùng bái.

Nếu như Tam hoàng tử thật sự để mắt đến vị trí hoàng đế kia, thái tử điện hạ... âu chính là không có cơ hội để tranh đấu với hắn.

Nhưng mà ngày tháng hắn theo hầu hạ cho thái tử cũng chẳng hề ngắn ngủi, đương nhiên biết rõ tình nghĩa huynh đệ giữa thái tử điện hạ và Tam hoàng tử, chỉ e rằng thứ tình cảm huynh đệ ấy cho đến ngày hôm nay đã thực sự thay đổi mất rồi. Thái tử điện hạ chẳng qua chính là không chịu thừa nhận, không thể đối mặt mà thôi.

“Thật ra chính bản điện cũng cảm thấy như vậy.” Động tác lau áo của Chu thái tử khựng lại, hắn bình tĩnh lên tiếng.

Cơ mặt Tiểu Khấu Tử bắt đầu run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Chu thái tử cũng không nói gì nữa, ánh mắt ngơ ngẩn. Từ sau khi Tam hoàng đệ tiếp nhận tam quân, hắn cũng đã chủ động xin theo cùng với Tam hoàng đệ đánh giặc, cùng nhau trấn giữ biên ải.

Chứng kiến Tam hoàng đệ nhiều lần giao thủ cùng Sở Tuyệt, bất luận là tấn công hay phòng thủ đều chiếm thế thượng phong, đẩy quân đội khí thế hùng mạnh doạ người của nước Sở vào thế thất thủ, trong lòng hắn cũng không khác gì tất cả mọi người, đều muôn phần bội phục Tam hoàng đệ.

Một trận dương danh, quả nhiên chính là như thế.

Nước Chu, không, e rằng khắp thiên hạ này điều biết nước Chu có một vị Tam hoàng tử Chu Thanh Sắc có tài xoay chuyển càn khôn, người đã dứt khoát chặt đứt uy phong của Chiến thần lẫm liệt, khiến thanh danh của hắn phải mất sạch.

Đấy chính là khát vọng của tất cả mọi người, rửa sạch vết nhơ ô nhục gần mười năm ròng rã bị Sở Tuyệt đàn áp đến mức đến tưởng như không thể tồn tại, Tam hoàng đệ được lòng nhân dân, cũng là có nguyên do.

Ngay cả trận lần này ở núi Hiệp Cốc, nếu như không phải bởi vì Lao tướng quân không thể giữ được bình tĩnh trước chiêu khiêu khích lẫn tấn công khi đối mặt với quân Sở, phá vỡ thế quân ban đầu chỉ thủ không đánh của Tam hoàng đệ, bọn họ ắt hẳn sẽ không phải rơi vào cái bẫy của Sở Tuyệt.

E rằng trong quá trình hai đội quân đối chiến cho đến tận ngày hôm nay, nước Sở cũng sẽ không còn cách nào có thể lấy lại được thể diện đã sớm bị Tam hoàng đệ đánh bay mất của mình.

Lại có lẽ, giả như không phải vì Quảng nương nương mắc phải trọng bệnh, Tam hoàng đệ không thể yên lòng mà hồi Kinh thăm mẹ, Sở Tuyệt có vắt kiệt óc để bố trí bẫy tinh vi thế nào đi nữa, hắn tin chắc rằng Tam hoàng đệ nhất định cũng có khả năng đối phó.

Trên thực tế, cho dù Tam hoàng đệ không có mặt trong quân đội, nhưng kế phòng binh ngay trước lúc hành quân chắc đều đã sớm có tính toán trước.

“Điện hạ.”

Chu thái tử sực tỉnh, nhìn Tiểu Khấu Tử: “Sao thế?”

Tiểu Khấu Tử có chút thấp thỏm chỉ chỉ bát canh nóng trên bàn: “Canh đã nguội mất rồi, nô tài đi hâm lại canh cho người nhé?”

“Không cần đâu.” Chu thái tử đứng dậy, sải bước lớn đi ra khỏi lều.

“Thái tử điện hạ.” Tiểu Khấu Tử nhanh chóng nối gót theo sau.

Vừa bước ra khỏi lều, gió đông thổi lên mặt tựa như những lưỡi dao buốt lạnh, Tiểu Khấu Tử rụt cổ vội vã theo thái tử đi về hướng lều của chủ soái: “Thái tử điện hạ.”

Quân lính canh gác trước lều vừa nhìn thấy thái tử điện hạ, đều cung kính hành lễ.

Chu thái tử quay đầu, ra lệnh: “Các ngươi hãy ở bên ngoài chờ, bản thái tử và Tam hoàng tử có chuyện muốn thương lượng cùng nhau.”

Nghe thấy lời thái tử căn dặn, trong mắt tướng lĩnh phụ trách canh giữ cho soái doanh lóe lên một tia cảnh giác và nghi ngờ, sau đó mới chắp tay nói: “Tuân lệnh.”

Chu thái tử đương nhiên cảm nhận được sự cảnh giác cùng nghi ngờ kia trong ánh mắt của các tướng sĩ, khoang miệng dấy lên cảm giác chua chát. Hóa ra không chỉ có những người bên cạnh hắn nhắc nhở hắn phải cảnh giác với Tam hoàng đệ, mà những quân tướng này cũng đang cảnh giác với hắn, sợ hắn sẽ không tha cho đệ ấy...

Bước vào soái doanh, nhìn thấy Chu Thanh Sắc đang ngồi nhàn rỗi đọc sách, bước chân Chu thái tử chợt khựng lại, mỉm cười đi tới.

“Tam hoàng đệ.”

Chu Thanh sắc đứng dậy, lạnh nhạt chắp tay hành lễ: “Thái tử.”

Chu thái tử giả bộ trừng mắt: “Tam hoàng đệ đang làm cái gì thế? Giữa chúng ta còn phải làm bộ dạng xa cách như thế hay sao?”

Chu Thanh Sắc chỉ hờ hững nói ra lý do: “Đang ở bên ngoài, lễ không thể bỏ.”

Chu thái tử cũng hết cách thở dài: “Được rồi, kia chỉ là những thứ hình thức bên ngoài mà thôi, chúng ta không cần đến nó. Đúng rồi, sức khoẻ của Quảng nương nương đã khá hơn hay chưa?”

Nhắc đến bệnh tình của Ninh Thị, sắc mặt Chu Thanh Sắc khi ấy mới xuất hiện một chút cảm xúc: “Không tốt cho lắm.”

Chu thái tử đi lên vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: “Đệ yên tâm, có thái y luôn túc trực, Quảng nương nương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, y thuật của chính Quảng nương nương cũng vô cùng cao minh, đệ không cần thiết phải quá lo lắng, cũng không cần lúc nào cũng tự trách bản thân ban đầu đã không học y.” Nếu như ban đầu Tam hoàng tử có học qua y thuật, đương nhiên sẽ không có Tam hoàng tử thong thả ngồi trong lều nhưng lại có thể chỉ huy tài tình ở chốn sa trường của ngày hôm nay rồi.

Con ngươi xinh đẹp sáng rực của Chu Thanh Sắc lộ ra chút ảm đạm trầm mặc. Khi trước hắn không biết nên luôn cho rằng bất cứ việc gì chỉ cần có sự nỗ lực, khẳng định là có thể thay đổi tất cả, chính vì vậy hắn mới tự trách bản thân vì sao đã không học y.

Nhưng hôm nay, sau khi biết được nội tình vì sao thân thể nương của hắn luôn luôn suy nhược yếu đuối, tâm trạng hắn lại nặng nề muôn phần.

Thu lại tâm tình hỗn loạn trong lòng mình, Chu Thanh Sắc ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Thái tử đến đây tìm ta, phải chăng vẫn còn chưa nguôi ngoai chuyện ta đã khăng khăng muốn giết Lao tướng quân?”

Chu thái tử ngơ ngác, sau đó lại rơi vào trầm mặc.

Chu Thanh Sắc thấy hắn im lặng không nói gì thì cũng làm lơ như không thấy, dường như xem hắn không tồn tại, sau đó cầm sách lên đọc như cũ.

Chu thái tử cũng ngồi xuống đối diện với hắn. Thật lâu sau, giọng nói đầy ủ ê chán chường cất lên: “Tuy ta biết rõ khi hành quân đánh giặc, một chút yếu đuối hay nhu nhược thôi cũng không thể chấp nhận hay tha thứ, thế nhưng ta lại không thể làm được. Tam hoàng đệ, ta, thật yếu ớt và vô dụng quá phải không?”