Phượng Kinh Thiên

Chương 343: TRẬN TUYẾT ĐẦU TIÊN (2)

Chu Thanh Sắc không ngẩng đầu lên mà nói: “Huynh tự cảm thấy thế nào?”

Tự cảm thấy sao? Chu thái tử gượng cười: “Ta cũng cảm thấy chính mình vô dụng.”

“Thực ra, đệ cảm thấy không có gì không tốt cả.”

Chu thái tử kinh ngạc ngước lên dõi theo hắn: “Thật sao?”

Chu Thanh Sắc đóng sách lại, rồi lẳng lặng nhìn Chu thái tử thật lâu, trong mắt hắn ẩn chứa đôi chút ý cười, khóe môi cũng khẽ cong lên: “Tất nhiên rồi.”

Chu thái1tử ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ không để ý, nhưng kỳ thực đã kìm lòng không nổi mà nghiêng người dựa lại gần, trong giọng điệu cũng tràn đầy chờ mong: “Vậy... vậy Tam hoàng đệ thấy ta thế nào?”

“Chỉ cần thái tử vững lòng, không bị lạc mất bản tâm, thì đệ tin rằng thái tử nhất định sẽ là một quân vương nhân từ yêu dân như con.”

Chu thái tử ngơ ngác nửa ngày mới thì thào lên tiếng: “Quân...8quân vương nhân từ?”

“Thực ra thái tử không cần kiêng kỵ đệ, đệ không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, đứng ở vị trí bây giờ không phải vì quyền vì thế, càng không phải vì danh vì lợi.” Chu Thanh Sắc lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Chu thái tử bỗng nhiên đỏ bừng, đáy mắt hiện lên sự tổn thương vì không được tín nhiệm và thấu hiểu, hắn khẽ gầm lên: “Ta không có, ý ta không phải như vậy, ta chỉ2là...”

“Huynh chỉ là muốn nhường ngôi cho người hiền đức, ta biết, nhưng ta không hề biết ơn, càng sẽ không cảm kích, bởi vì, ta từ chối.” Chu Thanh Sắc mỉm cười rực rỡ tựa xuân hoa, đẹp đẽ đến tĩnh lặng, khiến người ta mê mẩn.

Chu thái tử sững sờ không nói nên lời.



Nước Sở, cửa ải ở núi Hiệp Cốc.

Sở Tuyệt đứng trên tường thành, sắc mặt thờ ơ trông về nơi xa. Tuy nói trận chiến ở núi Hiệp Cốc cũng4xem như là thắng lợi nhỏ, nhưng hắn biết, thực ra chiến thắng này chỉ là bề ngoài, hắn vẫn chưa giành được phần thắng khi đấu với Chu Thanh Sắc.

Từ một đầu khác của tường thành, Bạch Lang vội vã bước đến: “Vương gia.”

Sở Tuyệt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Bạch Lang lấy một bức thư từ trong ngực ra: “Vương gia, thám...”

Chỉ là hắn chưa kịp nói xong thì bức thư trên tay đã bị Sở Tuyệt đoạt lấy. Hắn vội vội vàng vàng lấy thư ra rồi đọc lướt nhanh như gió, nhưng ánh lửa chờ mong ẩn chứa trong đôi mắt giá lạnh xuyên thấu lòng người bỗng chốc bị dập tắt, chỉ còn một đôi mắt thâm sâu lạnh lùng, không một chút cảm xúc, khiến người ta chỉ nhìn nhiều một chút thôi liền cảm thấy lạnh đến rùng mình.

Bạch Lang quan sát nét mặt của Sở Tuyệt thì đã biết được kết quả, nhưng hắn vẫn hỏi: “Vương gia, vẫn chưa có tin tức của Quốc sư sao?”

Sở Tuyệt đưa bức thư trên tay mình cho hắn, rồi xoay người nghênh đón gió lạnh, hờ hững nói: “Ngươi lui xuống đi.”

“Vậy... còn cần phân phó thám tử tiếp tục tìm kiếm không?”

Bên tai chỉ có tiếng gió lạnh lẽo thổi qua, ngay lúc Bạch Lang nghĩ rằng mình không đợi được câu trả lời thì Sở Tuyệt lại lên tiếng.

“Không cần nữa.” Dẫu cho hắn có làm thế nào thì Lam Vân vẫn muốn rời đi, vậy tìm được rồi thì có ích gì?

Bạch Lang mở miệng, nhưng không biết nói gì mới tốt. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ vương gia đối với Quốc sư như thế nào, họ cũng mong rằng Quốc sư có thể bị vương gia làm cảm động, sau đó chấp nhận tấm chân tình của vương gia. Tuy đây là tình cảm thế tục không thể tha thứ, nhưng chẳng phải người xưa có câu: “Có công mài sắt, có ngày nên kim” sao?

Hắn tin rằng, chỉ cần Quốc sư nguyện ý cho vương gia một cơ hội, thì sẽ có một ngày, hắn bị vương gia làm rung động.

Nhưng... bây giờ Quốc sư bỏ đi rồi, đáp án rất rõ ràng rằng hắn đã khước từ tấm chân tình của vương gia, cũng đã vứt bỏ tấm chân tình của người.

“Chẳng phải Quốc sư đã từng nói, nếu như có duyên, nhất định sẽ gặp lại sao? Có lẽ...” Có lẽ gì chứ? Bạch Lang không thể nói tiếp. Tuy hắn không muốn vương gia lòng đầy tuyệt vọng, nhưng hắn cũng biết sự cố chấp của vương gia. Nếu cho vương gia hy vọng, hắn nhất định sẽ giữ lấy niềm hy vọng ấy mà chờ đợi, Bạch Lang không dám đánh cược, sợ rằng sẽ khiến vương gia uổng phí cả đời.

“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ xin cáo lui.” Bạch Lang thầm thở dài một tiếng rồi cung kính lui xuống.

Sở Tuyệt đứng thẳng giữa tường thành, thân ảnh cao ngạo lại cô độc, cả người hắn như một bức tượng khắc từ băng, không hề có sinh mệnh, lạnh giá đến đáng sợ.



Vốn tưởng rằng phải qua mười ngày nửa tháng nữa mới nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong mùa đông năm nay, nhưng không ngờ trận tuyết này còn đến sớm hơn dự đoán rất nhiều.

Hai ngày đầu cũng chỉ là rơi những đợt tuyết nhỏ ngắt quãng, còn kèm theo mưa bụi. Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, trận tuyết lớn như lông ngỗng bỗng gieo rắc tới tấp, rơi suốt cả một đêm, khiến trời đất chỉ thấy một màu trắng xóa.

Giám phó đại nhân của Khâm Thiên Giám xuyên thấu qua cửa lớn để ngắm nhìn những bông tuyết tựa lông ngỗng cứ tung bay rả rích không ngừng ngoài kia, sau đó thở dài một tiếng thật mạnh.

“Đại nhân à, hôm nay tuyết rơi lớn như thế, chắc Bình Tam công tử... À, Bình tướng quân sẽ không đến đây đâu nhỉ?” Một tên cấp dưới lên tiếng.

Bỗng có một tiếng than thở vang lên sau lưng của hai người, họ vội xoay người lại hành lễ.

“Đại nhân.”

“Đại nhân.”

Người đến chính là Giám chánh đại nhân của Khâm Thiên Giám - Lôi đại nhân, chỉ thấy ông ta mặt chau mày ủ bước đến cạnh cửa, lại tiếp tục than vắn thở dài: “Chỉ mong tuyết rơi càng lớn càng tốt.”

Thực ra Giám phó đại nhân cũng muốn thở dài lắm, nhưng hắn vẫn nói rằng: “Đại nhân à, chỉ sợ cho dù trên trời có rơi xuống dao nhỏ, thì Bình tướng quân cũng sẽ không thay đổi ý định đến đây đâu.”

Lôi đại nhân tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi không thể khiến ta an tâm trong phút chốc à?”

“Đại... đại... đại nhân.” Tên quan cấp dưới chợt lắp ba lắp bắp lên tiếng.

Lôi đại nhân hơi hờn giận lườm hắn, Giám phó đại nhân thì lại nhìn theo tầm mắt của cấp dưới, sau đó sắc mặt trở nên hoảng hốt, rồi run rẩy đưa tay chỉ về phía trước, cố nén căng thẳng lắm mới thốt được thành câu: “Đại nhân, Bình... Bình tướng quân đến rồi.”

Lôi đại nhân hít hà một tiếng, chỉ cảm thấy răng của mình đều đang lập cập cả lên.

Trong trời tuyết trắng xóa, một nam tử khoác áo choàng lông cáo tuyết, cầm một cây dù trúc màu đen đang nhẹ nhàng bước đến. Mặc dù tuyết đọng trên đất dày đặc, nhưng dáng đi của hắn lại rất ung dung, ngay cả dấu chân cũng rất mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ bỏ qua ngay.

Hoa tuyết bay đầy trời, rơi lả tả xung quanh hắn, tấm áo choàng lông cáo sạch sẽ như tuyết, thân hình như trúc dài, trầm tĩnh lắng đọng, nam tử tựa trăng sáng, tựa gió mát, khí chất hoa lệ như thế khiến người ta không cách nào chuyển dời tầm mắt.

Vị quan cấp dưới nhìn hắn chằm chằm, thầm cảm thán trong lòng, hay cho một chàng thiếu niên quân tử phong nhã.

Bất tri bất giác, Bình Duệ đã đến trước mặt mọi người. Hắn bình tĩnh gấp dù lại, nhìn mọi người một lượt bằng ánh mắt trong suốt ôn hòa, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Lôi đại nhân.”

Lôi đại nhân chợt nhảy dựng lên như bị kim đâm vào người.

“Hạ quan tham kiến Bình tướng quân, không thể nghênh đón từ xa, xin Bình tướng quân thứ tội.”

“Lôi đại nhân khách sáo rồi.”

“Mời Bình tướng quân ngồi.” Quan cấp dưới phục hồi tinh thần lại, xun xoe chạy đến nhận lấy cây dù trên tay Bình Duệ.

“Bình tướng quân, mời ngài uống trà.”

“Bình tướng quân, mời ngài uống trà.”

“Bình tướng quân, mời ngài uống trà.”

Đã đến tách trà thứ ba rồi, mà Giám chánh đại nhân cùng với Giám phó đại nhân kẻ xướng người họa vẫn không chịu bàn đến chính sự. Tuy cử chỉ như thế có chút lừa mình dối người, nhưng họ đã hạ quyết tâm có thể kéo dài được bao nhiêu thì kéo, dù sao có đánh chết bọn họ cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện này.

Bình Duệ nhìn tách trà thứ ba trên tay mình, vẫn tốt bụng mỉm cười, hắn vừa mở miệng: “Bình mỗ...”

“À, năm nay Bình tướng quân hai mươi hai rồi nhỉ?”

“Lúc nãy Lôi đại nhân đã hỏi rồi, bản tướng cũng nhớ rằng mình đã trả lời Lôi đại nhân rồi.” Bình Duệ vẫn cười nói như cũ, nhưng lại cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Lôi đại nhân cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi qua sau gáy của mình. Ông biết chuyện này không thể kéo dài được nữa. Khoan nhắc đến thân phận Tam công tử ở Bình Quốc Công Phủ của Bình Duệ, chỉ riêng thân phận Thống lĩnh cấm vệ quân mới nhậm chức thôi thì hắn đã không phải là người mà ông có thể đắc tội, chỉ là chuyện này quả thực không trách ông được. Tuy ông không thể đắc tội Bình tướng quân, nhưng Vô Ưu công chúa cũng là người không thể đắc tội mà.

“Bình... Bình tướng quân, ngài... ngài thấy chuyện... chuyện này...” Lôi đại nhân lắp ba lắp bắp lên tiếng với vẻ mặt buồn rầu.

Giám phó đại nhân ở bên cạnh cũng biết sự kiên nhẫn của Bình tướng quân đã đến giới hạn, nếu không mấy người bọn họ thực sự phải tự gánh hậu quả, nên cũng không dám quanh co nữa.

Bình Duệ khó hiểu nâng mắt: “Tại sao Lôi đại nhân lại như vậy?”

Sắc mặt Lôi đại nhân có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cười nói: “Bình tướng quân, ngài xem, thực ra thánh chỉ của hoàng thượng... không có chỉ rõ là vị tiểu thư nào của Lữ gia, chuyện này... chuyện này quả thật khiến hạ quan không chọn ngày được.”

“Đúng, đúng, Bình tướng quân à, không viết là vị tiểu thư nào, tất nhiên cũng sẽ không có bát tự, mà không có bát tự, chúng hạ quan cũng không cách nào chọn ngày lành được, có phải không?”

Bình Duệ nghe thấy thế liền mỉm cười ôn hòa, trong giọng nói có chút xin lỗi: “Hóa ra là như vậy, chuyện này đúng là do Bình mỗ sơ sót, người hoàng thượng ban hôn không phải là Thục Viện tiểu thư trong tin đồn, mà là Tam tiểu thư của Lữ gia.”

“Hả?” Xém chút nữa là Lôi đại nhân bị sặc bởi nước bọt của chính mình, hóa ra mấy ngày nay là bọn họ tự lo sợ không đâu à?

Giám phó đại nhân cũng mang vẻ mặt như vừa nghe được thiên cơ.

“Không biết khi nào mới chọn được ngày lành?”

Biết mình đã sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người ở Khâm Thiên Giám đều kích động đến suýt chút nữa là nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Lại một trận người ngã ngựa đổ, sau khi Lôi đại nhân tiếp tục mời Bình Duệ uống hết hai tách trà nữa, thì ngày lành cũng được chọn ra.

Tiếp theo đó, trên từ Giám chánh đại nhân, dưới từ Tiểu lại*, toàn bộ đều tự mình cung kính tiễn Bình Duệ rời khỏi Khâm Thiên Giám. Trông thấy Bình Duệ đã lên xe ngựa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.

(*) Tiểu lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.

Nhưng đồng thời, trong lòng mọi người đều nảy sinh niềm hưng phấn, đó chính là tâm trạng khi nghe được thiên cơ.

“Đây quả là bước ngoặt ngoài dự đoán nhưng lại dường như trong dự đoán.” Lôi đại nhân lầm bầm lên tiếng.

Bình Duệ ngồi trên xe ngựa, ngón tay thon dài, cầm trong tay tấm thiệp mỏng manh, khóe miệng hơi cong lên vòng cung không rõ ý nghĩa, sau đó buông mắt xuống, thì thào nói: “Thú vị thật đấy.” Hắn có thể tưởng tượng được sau khi chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ xuất hiện tình cảnh như thế nào, sẽ dẫn đến lời đồn ra sao.

Người hoàng thượng thực sự muốn đẩy ra không phải là Cố gia, mà là Vô Ưu công chúa.

Không có chuyện gì có thể thể hiện uy nghiêm của hoàng thất hơn việc Vô Ưu công chúa ra mặt, Cố gia chẳng qua chỉ là bàn đạp của Vô Ưu công chúa mà thôi. Dĩ nhiên, nếu Vô Ưu công chúa đã đứng lên, thì địa vị của Cố gia nghiễm nhiên cũng sẽ như thuyền dâng lên theo nước, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.

Hắn rời khỏi Kinh thành chỉ mới năm năm, nhưng lúc trở về, Kinh thành đã cảnh còn người mất, xảy ra những biến hóa cùng biến số nghiêng trời lệch đất. Kinh thành, quả thật là nơi nhân tài đông đúc, ngọa hổ tàng long!

Mà hắn, thì sẽ mỏi mắt mong chờ! Bắt đầu chờ đợi được chứng kiến sự thay đổi và chuyển biến của nó.

“Xùy...”

Xe ngựa dừng lại, tùy thị đánh xe thấp giọng lên tiếng: “Công tử, là Cố đại nhân.”

Bình Duệ nhướng mày, vươn tay vén rèm cửa sổ lên. Nhìn Cố Lăng đang khoác áo choàng, bung dù bước đi trên đường, đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng lại ấm áp chào hỏi.

“Cố đại nhân.”

Cố Lăng nâng cao dù, dưới chiếc dù trắng tinh điểm xuyến vài nụ mai đỏ lộ ra gương mặt anh tuấn thanh nhã phi phàm, nhìn thấy Bình Duệ, hắn mỉm cười chắp tay: “Bình tướng quân.”

“Cố đại nhân thật có nhã hứng, lại dạo bước trong tuyết.”

“Không thể nói là nhã hứng được, tùy tùng của ta bị cảm lạnh, nên ta bảo hắn ở trong phủ nghỉ ngơi rồi, ngồi kiệu còn không bằng đi dạo trong tuyết.”

“Hóa ra là như vậy, nếu Cố đại nhân không chê xe ngựa của Bình mỗ đơn sơ, Bình mỗ vô cùng vui lòng đưa Cố đại nhân về.”

Cố Lăng mỉm cười: “Có làm phiền Bình tướng quân quá hay không?”

“Tất nhiên là không rồi, lại nói, thời gian Bình mỗ trở lại Kinh thành không dài, nhưng thanh danh của Cố đại nhân lại như sấm bên tai, chúng ta gặp mặt mấy lần nhưng vẫn chưa có dịp ngồi xuống chuyện trò đôi câu, thực sự có hơi đáng tiếc. Mời người không bằng tình cờ gặp gỡ, Cố đại nhân, mời.”

“Vậy... Cố Lăng làm phiền Bình tướng quân rồi.”