Phượng Kinh Thiên

Chương 341: QUÂN LỆNH NHƯ NÚI

Danh hoa quý giá đẹp đẽ nhất thế gian có nở rộ ngay trước mắt, thì e rằng cũng không thể đẹp hơn nụ cười tuyệt mỹ trước mắt này!

Nụ cười khiến người ta si mê nhẹ nhàng1hé nở gần ngay trước mắt, khiến khuôn mặt bình tĩnh của Bình Duệ khó che giấu được sự hoảng hốt trong chốc lát.

“Bình tướng quân không thể giải thích cho bản công chúa sao?” Nguyên Vô Ưu8hờ hững lên tiếng.

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt này, trái tim ngơ ngẩn của Bình Duệ bỗng chốc bình tĩnh lại. Hắn cụp mắt xuống trong giây lát rồi ngước mắt lên, khuôn mặt đã thản nhiên2không gợn sóng, tựa như sự ngẩn ngơ ban nãy chưa từng tồn tại.

Nguyên Vô Ưu khẽ dời bước quay về ghế chủ vị. Nàng thanh nhã ngồi xuống, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể4đang chờ đợi câu trả lời.

Trong đầu Bình Duệ hiện lên bốn chữ miêu tả ấn tượng về Nguyên Vô Ưu: yêu ma họa thủy!

Sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, hắn khom lưng cúi đầu, chắp tay nói: “Mạt tướng xấu hổ, công chúa thông minh thuần khiết, há có thể bị tin đồn ảnh hưởng? Chuyện đơn giản như thế này mà mạt tướng lại quá nghiêm túc, tự mình chuốc lấy phiền toái, mạt tướng xấu hổ vô cùng, xin công chúa thứ lỗi.”

Bình Duệ đang khom lưng cúi đầu nói lời xin lỗi nhưng không hề ảnh hưởng đến khí chất khảng khái toát ra từ từng cái giơ tay nhấc chân của hắn. Nguyên Vô Ưu hơi híp mắt. Đây là một người có tính tự chủ mạnh mẽ, tư duy lại nhanh nhạy sắc bén.

“Bình tướng quân đã nói ra những lời như vậy, bản công chúa hình như không còn gì để nói nữa.”

Bình Duệ cúi đầu: “Những lời mạt tướng nói là từ tận đáy lòng, tuyệt đối không hề có ý nịnh bợ.”

Nguyên Vô Ưu mỉm cười, rất hứng thú hỏi: “Vậy theo ý trong lời nói của Bình tướng quân, thật ra giữa bản công chúa và Bình Quốc Công Phủ không hề có hiểu lầm, cũng không có thù hận rồi?”

Khóe môi Bình Duệ khẽ nhếch lên nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà chỉ ngước mắt lên nhìn Nguyên Vô Ưu, hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ công chúa không nghĩ vậy hoặc không có dị nghị gì với điều này sao?”

Chữ “điều này” mà hắn nói, chín người mười ý, tùy theo cách nhìn nhận của mỗi người rồi, không cần phải nhiều lời nữa.

Bình Duệ lời ít ý nhiều. Nguyên Vô Ưu mỉm cười không nói mà chỉ thản nhiên mở nắp trà nhẹ nhàng thổi nước trà trong chén.

Từ lúc trở về Kinh thành, nàng đã bắt đầu thưởng trà, cũng thử phẩm trà. Sau khi nếm thử, nàng cũng không còn bài xích nữa, tuy nhiên, nàng vẫn thích uống nước lọc hơn. Hơn nữa, việc này không còn xuất phát từ thói quen nữa, mà là xuất phát từ sự hoài niệm.

Khóe môi Nguyên Vô Ưu nhếch lên, sau đó nhướng mày nhìn Bình Duệ, thản nhiên nói: “Hôm nay bản công chúa gặp Bình tướng quân, quả thật rất có thu hoạch.” Không chính khí như Mộc Vũ nhưng lại ranh ma như hồ ly, co được duỗi được, thông minh cơ trí, là một nhân vật khó đối phó.

Bắt gặp ánh mắt nàng, hai mắt Bình Duệ lóe sáng, sau đó hắn thản nhiên dời mắt: “Mạt tướng có thể gặp được công chúa điện hạ là vô cùng may mắn.” Được trời ưu ái, có thể nói là kiệt tác của tạo hóa. Người phụ nữ họa thủy như thế này không thể dính vào được, bất cứ ai dính vào nàng ta đều là vạn kiếp bất phục!



Tường thành biên quan ở núi Hiệp Cốc hai nước Sở - Chu.

Gió rét gào thét, cờ hiệu tung bay, tiếng trống trận vang trời. Tại đài quan sát trên tường thành cao, Bạch Lang đội nón sắt dẫn đầu tứ đại phó tướng lạnh lùng nhìn xuống cảnh chém giết dưới chân thành.

“Tướng quân, mạt tướng xin đánh.”

“Mạt tướng xin đánh.”

“Mạt tướng cũng xin đánh.”

“Tướng quân, cho mạt tướng đi đi.”

Nhìn năm trăm tinh binh nước Chu bị bao vây trùng trùng nhưng sĩ khí vẫn hừng hực chém chét rất nhiều binh sĩ như muốn đột phá vòng vây, tứ đại phó tướng đều không nhịn được nữa, ào ào xin được xuất quân nghênh chiến.

Bạch Lang nhìn tình hình chiến trận phía dưới thì cũng chau mày, nhưng ít nhất hắn không đến mức không giữ nổi bình tĩnh như mấy vị phó tướng kia. Hắn cũng biết rằng, nếu cứ để đối phương tiếp tục liều thế này, khả năng quân địch đột phá được vòng vây là rất cao, thế nhưng... thủ thành là quân lệnh của bọn họ, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Khó khăn lắm mới dẫn dụ được tinh kị nước Chu nhập quan, hắn cũng không cam tâm để việc sắp thành lại hỏng, nhưng nhất định phải lấy đại cục làm trọng.

“Hai quân giao chiến, khó tránh khỏi có tổn thất, huống hồ quân địch chỉ có năm trăm tinh kị, bọn chúng không thể đột phá vòng vây trong chốc lát được.”

“Nhưng...”

“Không nhưng nhị gì hết, đây là quân lệnh, các ngươi đã hiểu chưa?” Sắc mặt Bạch Lang trầm xuống, nghiêm khắc lên tiếng.

“Mạt tướng đã hiểu.” Bốn vị phó tướng không thể không tuân lệnh.

Nửa canh giờ sau, phía núi Hiệp Cốc rốt cục cũng có động tĩnh, tiếng vó ngựa vang động trời đất truyền đến.

“Tướng quân, Dã Lang tướng quân trở về rồi.” Mấy vị phó tướng đều nhìn ra ngoài, vui mừng kêu lên.

Ánh mắt Bạch Lang cũng ánh lên nét vui mừng. Dã Lang quay về đồng nghĩa với việc nước Sở đã thắng trong trận núi Hiệp Cốc rồi. Nước Chu chỉ có năm trăm tinh kị quân, nước Sở bọn họ lại là toàn quân tiêu diệt, mặc dù chỉ tiêu diệt được năm trăm tinh kị binh nhưng nếu đánh bại được đội quân tiên phong của nước Chu cũng khiến sĩ khí nâng cao rồi.

“Tướng quân, quân Chu muốn đột phá vòng vây.” Nhìn đội tinh kị nước Chu đã giết hơn ba, bốn trăm binh sĩ của mình và đang muốn phá vòng vây, mọi người trên tường thành lòng nóng như lửa đốt. Rõ ràng tình hình chiến trận đang ở ngay trước mắt, thế mà bọn họ không thể xuất thành nghênh chiến. Đối với bọn họ mà nói, đây rõ ràng chính là giày vò, nếu còn giương mắt đứng nhìn quân địch mở được đường sống ngay dưới mí mắt mình thì bọn họ sẽ thổ huyết mất.

Bạch Lang nhìn quân Chu càng ngày càng hung mãnh cường hãn, ánh mắt lạnh hẳn đi, hắn không ngừng suy nghĩ. Bây giờ mới chỉ nhe thấy tiếng vó ngựa chứ không nghe thấy tiếng hô hào, chưa tận mắt nhìn thấy Dã Lang quay lại. Nếu bây giờ tùy tiện tăng binh chi viện, lỡ người đến lại là quân cứu viện của nước Chu, vậy thì hậu quả thật không cần phải nghĩ nữa. Thành núi Hiệp Cốc nhất định sẽ bị phá.

“Đợi.”

“Tướng quân...”

“Đợi.” Cho dù có thua phải thả hổ về rừng thì cũng không được mạo hiểm núi Hiệp Cốc.

“... Vâng.” Các phó tướng đều cắn chặt răng.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần nhưng cũng vẫn chỉ là nghe thấy mà thôi. Khí thế đột phá vòng vây của quân Chu trên chiến trường cũng ngày càng trở nên mãnh liệt, như thể chúng nhìn thấy hi vọng để dựa vào rồi vậy.

Bạch Lang nhìn chằm chằm vào chiến trường phía dưới, đột nhiên toàn thân chấn động. Chẳng lẽ không phải là Dã Lang thắng lợi toàn quân trở về mà là quân chi viện của nước Chu sao?

“Truyền lệnh xuống dưới, phòng thủ nghiêm ngặt, cảnh giới.”

Bốn phó tướng chấn động nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vội vàng chạy về các đài truyền hiệu lệnh.

Bạch Lang nhìn chằm chằm vào chiến trường nhưng tai lại cẩn thận nghe ngóng tiếng vó ngựa. Nghe tiếng thì hình như là đại quân, bây giờ, hắn cơ bản đã xác định được kẻ quay lại không phải là Dã Lang, nhưng với địa thế của Hiệp Cốc, cho dù nước Chu có biết bay cũng không thể đưa cả đại quân vượt núi Hiệp Cốc được.

Vậy thì, quân chi viện này có liều chết cũng không thể vượt qua ba nghìn người được. Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Lang lóe lên ánh nhìn nghiêm nghị.

“Giết!”

Tiếng thét đinh tai nhức óc truyền đến, ngay sau đó, cờ hiệu nổi bật chói mắt của đối phương khiến ánh mắt của Bạch Lang đứng trên tường thành lạnh lẽo bức người.

Tứ đại hộ tướng bố trí quân đội xong thì quay lại đài quan sát. Nhìn thấy quả nhiên là viện quân của nước Chu, sắc mặt họ đều ngưng trọng nhưng vẫn ào ào xin xuất quân chi viện.

“Sơn Khôi, Sơn Chùy, các ngươi chuẩn bị đi.” Giọng nói của Bạch Lang hơi ngừng lại, yên lặng ra lệnh: “Xuất chiến, chi viện.”

Hai vị phó tướng được gọi tên vui mừng, mạnh mẽ nắm tay thành quyền: “Vâng.”

Chỉ là khi hai người chỉnh đốn quân đội, mỗi người dẫn năm trăm binh lính chuẩn bị chi viện thì tình hình chiến trận đột nhiên đảo ngược.

Ban đầu, hai người còn tưởng là viện quân nước Chu, nhưng không ngờ họ lại nhìn thấy Sở Tuyệt dẫn thân vệ dũng mãnh như hổ đến đây.

“Là vương gia.”

“Là vương gia.”

Bạch Lang đứng trên đài cao nhìn thấy vương gia đột nhiên xuất hiện thì thô bạo xoa mặt, nhếch môi cười. Lúc này, không chỉ là diệt năm trăm tinh kị nước Chu nữa rồi. Suốt bốn tháng qua, rốt cuộc cũng thắng được Chu Thanh Sắc một trận, thế gian không ai dám bôi nhọ uy danh của vương gia nữa.

Cuộc chiến núi Hiệp Cốc, nước Sở giành thắng lời, toàn diệt ba nghìn quân Chu. Tin tức lan truyền, sĩ khí quân Sở dâng cao, nhưng tại thao trường quân doanh nơi nước Chu đóng quân trên ngọn núi cao hiểm trở ở giữa nước Chu và núi Hiệp Cốc lại là cảnh tượng khác.

Gió rét điên cuồng nhảy múa, thổi tung quần áo trắng và mái tóc đen của người đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị.

Trên đỉnh núi hoang vu, trong quân doanh chỉ toàn là người mặc khôi giáp. Người mặc áo trắng tóc đen kia diễm lệ đến kinh tâm động phách, lóa mắt như vì sao chói lóa, xán lạn nhất trong màn đêm.

Giờ phút này, dưới võ đài đều là đầu người đen kịt, hàng nghìn người đồng loạt quỳ dưới đất, không ai dám ngẩng đầu lên, cũng không ai dám nhìn bóng lưng áo trắng tuyệt mĩ này.

Trên võ đài có bốn, năm vị tướng lĩnh đang quỳ, bên cạnh họ đều cắm những thanh đao sáng chói tỏa ra hàn khí sắc bén.

Đây không phải là cảnh luận công ban thưởng, mà là đang định tội trừng trị.

Thật ra khuôn mặt của Chu Thanh Sắc rất ôn hòa, nhưng bất kể là tướng lĩnh chuẩn bị chịu tử hình trên võ đài hay là binh sĩ quỳ dưới võ đài cũng đều sợ lạnh sống lưng.

Sắc mặt mười mấy vị tướng lĩnh đứng hai bên võ đài đều ngưng trọng, muốn giúp nhưng không ai dám lên tiếng nói đỡ.

Chu thái tử ngồi phía dưới ghế chủ soái quả thật không nhịn nổi nữa mà quay đầu nói với Chu Thanh Sắc: “Tam hoàng đệ, vị Lao tướng quân này cũng chỉ vì tình thế cấp bách nên mới gây nên đại họa, tướng ở bên ngoài có thể không theo lệnh vua mà tùy cơ ứng chiến. Niệm tình ông ta cũng chỉ xuất phát từ tấm lòng trung trinh vì nước vì dân với Đại Chu ta, hay là... hay là cho ông ta một cơ hội lấy công chuộc tội đi.”

“Lao tướng quân, thái tử nói đỡ cho ông, ông nói xem?” Chu Thanh Sắc hờ hững lên tiếng.

Lao tướng quân chính là một tráng sĩ trung niên, nghe thấy lời này, ông quỳ thật mạnh xuống đất, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Mạt tướng là trái quân lệnh của nguyên soái, xuất binh nghênh chiến dẫn đến đại họa, làm mất tính mạng của ba nghìn quân sĩ chúng ta. Cho dù nguyên soái hạ lệnh chém mạt tướng nghìn đao cũng không đủ để xóa tội của mạt tướng. Mạt tướng không còn mặt mũi nào để sống tiếp, chỉ có điều...”

“Chỉ có điều, mạt tướng khẩn cầu đại soái khai ân tha cho bốn vị phó tướng, tất cả lỗi lầm đều là do mạt tướng gây ra, không hề liên quan đến chư vị tướng quân. Bọn họ bất đắc dĩ nghe theo lệnh mạt tướng mà thôi.” Lao tướng quân vừa nói vừa dập mạnh đầu, viên gạch phủ tuyết bị nhiễm đỏ một mảng.

Chu thái tử nhìn Lao tướng quân như thế thì nhắm mắt, lại nói: “Tam...”

Chỉ là chữ “Tam” còn chưa nói ra khỏi miệng đã nghe giọng nói của Chu Thanh Sắc vang lên.

“Tướng ở bên ngoài có thể không theo lệnh vua mà tùy cơ ứng chiến, câu này bản tướng cũng cho là vậy, nhưng chư vị có biết, mệnh lệnh của bản tướng không phải là hoàng mệnh, mà là quân lệnh không? Quân lệnh như núi, Lao tướng quân làm trái quân lệnh của bản soái, tự tiện điều binh nghênh chiến. Khinh địch thì cũng thôi, đằng này ông ta còn hám công, chỉ vì cá nhân mình mà đưa ra quyết định sai lầm làm mất tính mạng của ba ngàn tướng sĩ. Nếu như bản tướng không giết mấy người các ngươi, làm sao có thể xứng với ba ngàn tướng sĩ chết oan?”

Các vị tướng quân vốn cũng muốn cầu xin cho Lao tướng quân, nhưng nghĩ đến ba ngàn quân sĩ phải bỏ mạng oan uổng vì Lao tướng quân kinh địch và tham lập công danh, không ai dám lên tiếng nữa.

Chu thái tử mở miệng nhưng nghẹn họng không nói được câu nào.

Chu Thanh Sắc lạnh nhạt buông mắt, trong giọng nói lạnh lùng mang theo sự sát phạt, đôi môi hắn hơi nhếch lên: “Hành hình.”

Theo sau mệnh lệnh của hắn, một cánh tay nhấc lên, đao bổ xuống, máu tươi của năm vị tướng lĩnh rơi xuống tế vong hồn ba ngàn quân sĩ.