Phượng Kinh Thiên

Chương 270: VẬT TUỲ THÂN

Đại hôn của Sở Cửu Nhi tuy rằng náo nhiệt tưng bừng rúng động cả Kinh thành, nhưng đối với tầng lớp cao quý ở chốn này mà nói, thì Cửu công chúa xuất giá quả thực là quá sức mất mặt rồi.

Mất mặt ở đây chẳng phải là chê cười của hồi môn của Cửu công chúa ít ỏi, thực tế thì nhìn số vàng bạc quý báu dùng làm của hồi môn của Cửu công chúa đương nhiên1khỏi phải hoài nghi xét nét, chính là “mười dặm hồng trang”*, độc nhất phi phàm.

(*) Mười dặm hồng trang: sắc đỏ trải dài mười dặm, chỉ lễ cưới long trọng.

Nguyên nhân vì sao họ chế giễu chính là tại đại lễ thành hôn của Cửu công chúa, thái hậu Từ Diên Cung một lòng “lễ Phật” không hề có mặt, hoàng thượng cũng không đến, ngay cả Chiến Thần vương cũng chẳng thấy tăm tích, toàn bộ đều do8Ti Lễ trong cung và phủ Nội Vụ một tay lo liệu chủ trì.

Tuy rằng sự phô trương cùng tính trang trọng cần có cũng đều không hề thiếu, nhưng mà hiện thực lại thiếu mất đi thứ quan trọng nhất.

Nếu xét trên thân phận của Cửu công chúa mà nói, sự lạnh nhạt như thế này, thực có chút gượng gạo. Nhưng có điều, nghĩ đến người mà nàng được gả cho là Dã Lang tướng quân, không những2đây là người sở hữu nhiều công trạng xuất chúng, mà công chúa cũng không cần phải rời xa quê hương gả sang nước Chu xa xôi.

Nghĩ như thế, trong lòng mọi người lại cảm thấy vui mừng thay cho nàng.

Hơn nữa, những chư thần quyền quý bọn họ ai ai cũng biết, khiến công chúa phải chịu thiệt thòi cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Suy cho cùng, khi trước đã chính thức huỷ hôn với4nước Chu, huống hồ chi Chiến vương phi đường đường chính chính là công chúa nước Chu cơ chứ? Làm thế nào cũng nên giữ lại chút tình cảm không phải sao?

Cho dù là thái hậu, hoàng thượng hay Chiến vương đều không hề xuất đầu lộ diện vào thời điểm đại hôn của Cửu công chúa diễn ra, nhưng chỉ cần còn ở nước Sở, Cửu công chúa vẫn mãi là Cửu công chúa, thân phận cao quý của nàng không thể chỉ vì gả cho Dã Lang tướng quân, hay vì đã trở thành tướng quân phu nhân mà có bất kỳ sự lung lay hay thay đổi gì.



Phủ Chiến Vương, Thanh Huyên Uyển.

Kim cô cô từ phía ngoài vườn hoa bước vào, Tiểu Đậu nhanh chóng chạy ra đón: “Kim cô cô, người đã trở về.”

Kim cô cô mang vẻ mặt nặng nề, hung hăng liếc nàng, lời thốt ra cũng chẳng dễ nghe, khó chịu bực tức: “Không quay về chẳng lẽ lại đợi ăn hết yến tiệc rồi mới về hay sao?”

Thấy Kim cô cô dường như không kìm chế được sự phẫn nộ, Chu Lam Nhi khẽ thở dài: “Thiệt thòi cho người rồi, Kim cô cô ạ.” Kim cô cô là quan nữ y thân cận với mẫu hậu và được người hết sức tín nhiệm, đừng nói là phi tần trong cung, đến cả những vị công chúa và hoàng tử không được sủng ái lắm đều bắt buộc phải nể mặt bà ấy. Thế nhưng khi đến nước Sở, biết rõ nước Sở ức hiếp người quá quắt, nhưng lại không thể không thể đại diện nàng đến tham gia yến tiệc, thiêm trang* chúc mừng, quả thực đã làm khó bà ấy quá rồi.

(*) Thiêm trang: tặng lễ phẩm của cải cho tân nương.

“Công chúa, nô tì chịu một chút tủi thân cũng chẳng hề gì, nô tì là vì công chúa không đáng là bao. Nô tì bởi vì nước Sở lật lọng, nói một đằng làm một nẻo mà tức giận khôn nguôi. Hừ, hoàng đế nước Sở cho là sự vắng mặt của hắn chính là cách hắn đối đãi với nước Chu hay sao? Hừ, hãy đợi đấy, hoàng thượng và thái tử tuyệt đối sẽ không tùy ý để bọn chúng sỉ nhục chúng ta như vậy đâu.”

Sắc mặt Chu Lam Nhi trở nên hững hờ, không nói bất kỳ lời nào.

Nếu như thái tử ca ca thừa hưởng được bộ óc tinh anh và tầm nhìn xa trông rộng của phụ hoàng dù chỉ là một nửa thôi, thì nàng cũng không phải cam chịu số phận bị gả cho nước Sở như thế này rồi.

Thái tử ca ca nói dễ nghe một chút thì chính là khoan dung nhân hậu, mà nói khó nghe hơn thì với tính tình nhu nhược cộng thêm sự bất tài của huynh ấy, làm sao có thể vì một thái tử phi chưa hề quen biết mà trở mặt với nước Sở, sau đó kích động đến chiến tranh xung đột giữa hai nước được chứ?

Còn về phụ hoàng...

“Kim cô cô, người đừng giận nữa, bọn họ không phải đã phái sứ thần đi rồi sao? Mà Kim cô cô người cũng đã truyền thư hồi đáp rồi, phụ hoàng ắt sẽ có chủ ý riêng của người thôi.” Những ngày gần đây, tâm tư nàng đều vô cùng phức tạp và mâu thuẫn. Nàng vừa mong hoàng thượng sẽ bỏ đi chủ trương mưu cầu hoà bình với nước Sở, lại vừa không muốn hai nước tiếp tục tình trạng đối đầu xung đột.

Kim cô cô thở dài não nề, bà ta hiểu rõ tâm tư của công chúa, tâm trạng bà há chẳng phải cũng có mâu thuẫn hay sao? Dựa vào tác phong, hành động bây giờ của nước Sở, bảo cùng bọn chúng sống hoà bình chẳng khác nào bảo hổ lột da.

Mà thôi đi, bọn họ cứ kiên nhẫn chờ đợi xem sao, chờ đến khi hoàng thượng đưa ra quyết định cuối cùng.

Tiểu Đậu nhìn Kim cô cô đã lui xuống, con ngươi liền xoay chuyển, nhẹ giọng nói: “Công chúa, hay là nô tì cùng người ra ngoài sân đi dạo.”

Nhìn thấy nét mặt của Tiểu Đậu, trong lòng Chu Lam Nhi xuất hiện chút mong mỏi, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh trở lại, lắc đầu: “Không cần đâu, ngoài trời lạnh cóng như thế có gì mà đi dạo chứ.”

“Công chúa...” Khuôn mặt Tiểu Đậu ủ rũ, nhưng... nhưng mà Chiến vương này là đoạn tụ, công chúa phải cam chịu buông bỏ Tần tướng quân, há chẳng phải quá thiệt thòi cho người rồi sao? Ông trời thật không công bằng.

Chu Lam Nhi nhìn thần sắc trên khuôn mặt Tiểu Đậu liền biết ngay nàng ta đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không tiện giải thích.

Sự công bằng của ông trời chỉ dành cho đàn ông mà thôi, còn đối với phụ nữ lại hà khắc không gì sánh bằng.

Sở Tuyệt nạp thiếp hay thậm chí sủng ái nam nhi, điều này đối với nàng mà nói, nàng đều không hề có quyền hạn đi tra hỏi hay giám sát. Nhưng nếu giữa nàng và Tần Hằng có bất cứ tin đồn thất thiệt nào truyền ra ngoài, Sở Tuyệt nghiễm nhiên có thể vì thứ gọi là thể diện đàn ông mà nhất định sẽ đi truy cứu. Đến lúc ấy, hắn tuy không cách nào làm khó dễ nàng, nhưng ắt sẽ có cả trăm phương nghìn kế và cơ hội để thủ tiêu Tần Hằng.

Nàng sao có thể can tâm để chàng ấy rơi vào hố sâu biển lửa kia chứ?

“Khởi bẩm công chúa, Quốc... Quốc sư xin cầu kiến ạ.” Một tên tiểu thái giám gấp gáp chạy đến bẩm báo.

“Cái gì?” Tiểu Đậu kinh ngạc.

Chu Lam Nhi cũng có chút ngạc nhiên, sau khi cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, nàng ngẩng đầu ra lệnh truyền người: “Cho vào.”

“Công chúa, sao người có thể cho hắn vào chứ?” Hắn... hắn... hắn chính là... tên ấy đó.” Tiểu Đậu lắp bắp thật lâu cũng không thể nào tìm ra câu từ tế nhị hơn ngoài cách nói thẳng.

Tiểu thái giám lui ra, ước chừng một khắc sau liền dẫn theo một người nữa tiến vào.

Nhìn thấy người nọ, Tiểu Đậu sững sờ, Chu Lam Nhi khuôn mặt cũng cứng đờ.

Y bào vàng nhạt, ống tay áo rộng vừa có vẻ phiêu bồng tiêu diêu, từng bước đi khoan thai nhẹ nhàng, trang sức ngọc ngà trên tay áo theo bước chân khẽ khàng lay động, khuôn mặt tuyệt mỹ bởi vì khoác thêm một tấm áo choàng hoa gấm, ngọc ngà lộng lẫy mà cao quý đến mức khiến kẻ khác cảm thấy bức bách không thôi. Nếu không phải vóc dáng người này quá mảnh khảnh và đơn bạc, khó có thể nhìn ra được sự mềm mại, duyên dáng của một nữ tử. Nếu không phải vì đầu hắn đã được cạo trọc thì người trước mắt nàng đây, ai có thể cả gan nói hắn là đàn ông kia chứ, bởi người này rõ ràng chính là một giai nhân tuyệt thế vô song, khuynh nước khuynh thành cơ mà!

Đôi đồng tử hắn khẽ lay động, đuôi chân mày hất lên thành một đường cong giương cao. Nhìn qua thì đúng là một cử chỉ khoa trương dung tục, nhưng khi nó xuất hiện trên gương mặt hắn thì lại chỉ thấy vẻ xinh đẹp thuận mắt đến hồn xiêu phách lạc, không hề thấy một chút tầm thường hay dung tục nào.

Chu Lam Nhi cũng không thể không thừa nhận, người gọi là Lam Vân này, không chỉ vừa là Phật vừa là Yêu, mà còn vừa là nam cũng vừa là nữ.

Hồng nhan họa thủy, e rằng ngoài ám chỉ hắn ra thì không thể là ai khác được nữa!

“Ngươi...” Gương mặt Tiểu Đậu đỏ au, cũng không biết là vì sốt ruột hay là xấu hổ nữa. Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng vẫn khó mà tin được rằng vị Quốc sư trước mắt này và người nàng gặp lần đầu là cùng một người. Nhưng cho dù là vị Quốc sư này giống vị Phật hạ thế kia hay là một tên yêu nghiệt, thì đều đẹp đến mức khiến người khác quên cả hít thở.

“Quốc sư, mời ngồi.” Chu Lam Nhi dần bình tĩnh trở lại, khoát tay về phía chỗ ngồi phía dưới mình rồi lên tiếng mời hắn an vị.

Nhưng Lam Vân vẫn một mực không bằng lòng ngồi vào chỗ dành cho khách, lại thanh nhã chọn vị trí một bên của chiếc sạp cách một vài cái bàn mà ngồi xuống.

Chu Lam Nhi trông thấy hành động kia của hắn, mắt hơi híp lại, nhưng vẫn không hề lên tiếng.

Tiểu Đậu trái lại tỏ thái độ nóng ruột: “Quốc sư vì sao lại ngồi ở chỗ đó, còn nữa, Quốc sư vì sao lại vận y phục như thế kia?”

Lam Vân mỉm cười đáp: “Lời Tiểu Đậu cô nương đây nói có chút không đúng rồi, sạp ghế cơ bản là để cho người ngồi, mà y phục may ra cũng chính là để cho người mặc.”

Hai má đỏ gay của Tiểu Đậu cũng vì một câu Tiểu Đậu cô nương của hắn mà dần ửng đỏ hơn nữa. Thế nhưng, nàng vẫn kiên cường cố gắng lắp bắp: “Nhưng... nhưng mà ở đây... ở đây đều có nguyên tắc.” Công chúa địa vị cao trọng biết bao, hắn lại dám ngồi ở chỗ ngang hàng với người, còn trang phục trên người hắn cũng tuyệt đối không phải vị vương công tử đệ bình thường nào cũng có thể mặc được.

“Nguyên tắc ư?” Lam Vân nhẹ nhàng ôm lấy tay áo, ánh mắt lại hờ hững lướt về phía Chu Lam Nhi: “Công chúa cũng cho rằng như thế sao?”

“Tiểu Đậu, không được phép vô lễ với Quốc sư.”