Phượng Kinh Thiên

Chương 269: VẬY THÌ SAO? (3)

Sắc mặt Chu Lam Nhi trở nên u ám. Nàng sao mà không biết mình bị thiệt thòi được, nhưng lúc đầu nàng phải tuân lệnh vì nước Chu cần gả nàng qua đây mà.

Lỡ1như làm ầm ĩ chuyện này lên, không những hai nước không thể tiếp tục hòa hoãn, ngược lại còn đánh nhau, vậy dân chúng biên quan lại phải chịu đựng nỗi khổ chiến tranh8thêm lần nữa.

Thấy nàng ủ ê, Kim cô cô thương cảm vỗ nhẹ lên tay nàng: “Công chúa, những ngày này, nô tì cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Là nô tì hiểu lầm2người. Công chúa là một người có tấm lòng vĩ đại, người chắc chắn rất quan tâm đến nước Chu, chỉ là người còn có chút suy nghĩ riêng mà thôi, nếu không làm sao4người lại đồng ý đến nơi xa xôi này hòa thân cơ chứ.”

Tiểu Đậu nghiêm mặt, thầm bĩu môi làu bàu trong bụng: “Thì ra là rốt cục người cũng hiểu ra rồi, chả trách lại đồng ý để Tần tướng quân đi theo bảo vệ công chúa trong lần đi săn lần này.” Trước đây, bà ta còn đề phòng công chúa và Tần tướng quân như đề phòng trộm vậy.

Kim cô cô than thở: “Nô tì biết người đang lo lắng chuyện gì, nhưng người cũng đừng để bản thân mình chịu thiệt thòi nhiều quá. Hơn nữa, nước Chu chúng ta cũng chẳng phải đến đây vì đỏ mắt mong chờ cầu cạnh nước Sở, là tự nước Sở cầu xin chúng ta đến đây đấy chứ. Bây giờ, đại sự còn chưa thành mà đã đối xử với chúng ta như thế này rồi, nếu chúng ta cứ nhất mực nhẫn nhịn như thế, há chẳng phải để cho nước Sở xem thường nước Chu chúng ta sao? Sau này còn chưa biết họ sẽ đối xử với người thậm tệ đến thế nào nữa.”

Hai mắt Tiểu Đậu sáng lên, vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, công chúa, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này cho bọn họ được.”

“Việc này...” Chu Lam Nhi kìm nén làn sóng dao động trong lòng, trong mắt nàng hiện lên sự do dự không quyết.

“Cứ làm như vậy đi, nô tì đi viết thư gửi về nước Chu.” Kim cô cô là một người làm việc lưu loát nhanh nhẹn, nói xong liền xoay người đi ra khỏi cửa.

“Công chúa, người không vui sao?” Tiểu Đậu nhìn sắc mặt của nàng, nhẹ nhàng hỏi.

Chu Lam Nhi cười cay đắng. Nàng không phải là kẻ nhu nhược yếu đuối, chẳng qua nàng không muốn làm khó phụ hoàng mà thôi. Đêm khuya thanh vắng, nàng có thể tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn và thất vọng một mình!

Sao nàng lại không muốn phụ hoàng vì mình bị tủi thân uất ức mà từ bỏ cơ hội giảng hòa với nước Sở cơ chứ?

Nhưng, việc này có thể xảy ra sao?

Nàng biết, chuyện này không sao thực hiện được, bằng không phụ hoàng cũng chẳng cần đồng ý gả nàng đi rồi.



Sương phòng lầu hai ở trà lâu Tín Dương.

Ninh Thanh cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Mấy ngày nay, tin đồn loan khắp Kinh thành, hắn đương nhiên cũng đã nghe nói tới.

Tin đồn nói rằng, Vân đệ và Sở Tuyệt là cặp đôi đồng tính. Hắn không tin. Lam Vân không phải là loại người như thế, Sở Tuyệt cũng vậy.

Nhưng... trong đầu hắn lại có một giọng nói văng vẳng: thật sự không thể sao?

Không. Hắn biết, việc này có thể xảy ra lắm.

Dù sao thì, không một ai có thể tuyệt đại phong hoa bằng Lam Vân được. Cho dù đệ ấy chỉ mỉm cười yên lặng ngồi một chỗ, cho dù trên người đệ ấy có khoác áo cà sa đi chăng nữa, thì thần thái và phong thái của đệ ấy cũng đủ để mê hoặc lòng người rồi.

Đệ ấy có thể khiến tâm hồn người ta điên đảo, khiến đôi mắt người ta mất khống chế khi chỉ nhìn vào đệ ấy, lưu luyến không rời.

Sự tồn tại của đệ ấy còn vượt qua tất cả mọi sắc thái trên đời.

Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để hắn hiểu rõ mọi việc rồi, đúng không?

Sở Tuyệt có giỏi giang đến thế nào đi chăng nữa thì rốt cục hắn ta cũng chỉ là đàn ông.

Nhưng Lam Vân thì sao? Đệ ấy thật lòng hay đây chỉ là thủ đoạn đệ ấy sử dụng để đạt được mục đích thôi?

Nếu là vế trước, vậy...

Nhưng nếu là vế sau, vậy rốt cuộc đệ ấy đang muốn làm gì?

Đôi mắt trong veo của Ninh Thanh phút chốc trầm xuống, hờ hững nói: “Ngươi đến Chiến Vương Phủ một chuyến. Ta muốn biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.”

“Vâng, thiếu chủ.” Một giọng nói già nua vang lên trong phòng nhưng không thấy bóng người nào cả.

Ninh Thanh sắp cờ lại lần nữa, đầu ngón tay thon dài kẹp một quân cờ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười như có như không. Hủy hôn sao? Công chúa nước Chu đã gả đến đây rồi mà nước Sở còn muốn hủy hôn. Sở Hồng và Sở Tuyệt, hai người này kiêu căng ngạo mạn quá rồi.

Hắn ngắm nghía quân cờ trên tay, sau đó nhẹ nhàng đánh xuống.

Ninh Thanh buông mắt, hàng mi dài rậm cong vút che khuất đôi mắt, bờ môi mỏng đỏ tươi khẽ mím lại. Một lát sau, bờ môi xinh đẹp bật thốt một tiếng than thở thất vọng: “Nếu không thăm dò một chút thì thật khó để hiểu lòng người mà.”

Cốc cốc... Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Bình thúc bước vào trong, cung kính chắp tay nói: “Đông Gia, Quốc sư hồi âm, nói rằng bao giờ có thời gian sẽ đến đàm đạo Phật pháp với người sau.”

Ninh Thanh mỉm cười: “Ta biết rồi. Bình thúc, ngươi đi làm việc đi.”

Bình thúc đứng tại chỗ ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi.

Ninh Thanh nhướng mày: “Bình thúc còn muốn nói gì sao?”

Bình thúc liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt có vẻ căng thẳng.

Ninh Thanh cười phá lên: “Lầu hai không có người, chỉ có mỗi mình ta thôi, Bình thúc cứ nói đi đừng ngại.” Hắn đã đoán được Bình thúc định nói gì rồi.

Bình thúc căng thẳng nói: “Vậy... Đông Gia đừng trách Bình thúc ta lắm mồm nhé. Mặc dù bây giờ, không ai dám bàn luận chuyện đoạn tụ thích long dương giữa Quốc sư và Chiến vương, nhưng... nhưng không có lửa làm sao có khói. Đông Gia, mặc kệ kẻ đoạn tụ là ai, người cũng đừng qua lại với Quốc sư nữa, lỡ như... lỡ như kẻ ấy lại chính là Quốc sư, vậy chắc chắn hắn kiếm cớ tiếp xúc với người vì ý đồ không chính đáng đấy.” Quốc sư đẹp như thần tiên thật, nhưng trong lòng bọn họ, Đông Gia cũng vô cùng tài hoa không thua kém gì.

Nói không chừng, Quốc sư chính là yêu tăng đấy, ngay cả Chiến Thần vương cũng bị hắn ta làm cho ô uế rồi.

“Đông Gia, ngài đừng qua lại với hắn ta nữa thì hơn.” Hễ nghĩ đến việc hôm nay, Đông Gia sai ông đưa thư truyền lời đến phủ Quốc sư là ông đã cảm thấy căng thẳng vô cùng rồi.

Đông Gia là người tốt mà, vừa ôn hòa lại vừa lễ phép, bọn họ phúc ba đời mới gặp được người như Đông Gia. Ông quả thật không nhẫn tâm nhìn Đông Gia qua lại với những kẻ hư hỏng kia.

Ninh Thanh mỉm cười: “Bình thúc nghĩ nhiều quá rồi.”

“Khà khà, ta cũng biết là mình lo xa. Nếu Đông Gia đã biết cả rồi, vậy tiểu nhân lui ra đây.”

“Đi đi.” Ninh Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Bình thúc đi ra rồi đóng cửa lại. Ninh Thanh buông mắt nhìn thế cờ mất một lúc lâu, rồi thờ ơ cầm một quân cờ lên. Lam Vân ấy thế mà lại từ chối gặp hắn. Sự việc có vẻ không được bình thường cho lắm.

Mục đích thật sự của đệ ấy là gì? Vì sao lại tìm Sở Tuyệt? Báo thù sao? Hay là có nguyên do nào khác?