Phượng Kinh Thiên

Chương 271: HẸN NHAU LÊN PHỐ (1)

“Công chúa, nô tỳ...” Tiểu Đậu không phục. Nàng đâu có vô lễ với Quốc sư, rõ ràng là nàng đang có lòng nhắc nhở hắn mà.

Chu Lam Nhi rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Tính tình của Quốc sư thay đổi rất nhiều, bản cung thực sự rất kinh ngạc.”

“Vậy... theo công chúa, tính tình của tại hạ thay đổi như vậy, là tốt hay là không tốt?”

Tiểu Đậu lại nhíu mày, vị Quốc sư này1quả thực ngày càng kỳ lạ, thế mà lại gọi công chúa là công chúa, không phải hắn vẫn luôn gọi công chúa là vương phi sao? Hơn nữa, vấn đề mà hắn hỏi công chúa cũng lạ lùng khó hiểu giống với lần ở khu vực săn bắn hôm trước, dường như... hắn rất để ý câu trả lời của công chúa... không đúng, để ý?

Tiểu Đậu dùng sức che miệng mình, mở to mắt8trừng Lam Vân, sau đó lại nhìn sang công chúa, không... không phải chứ?

Chu Lam Nhi nâng mắt nhìn thẳng vào thiếu niên tuyệt đẹp bên cạnh mình, bất chợt hỏi một câu khiến ai nấy đều cả kinh: “Quốc sư đang thích bản cung?”

Tiểu Đậu sững sờ trừng to đôi mắt, nàng kinh sợ đến mức đờ đẫn cả người.

Sau khi Lam Vân hơi ngẩn ra thì mỉm cười, nụ cười phong hoa tuyệt đại,2nhưng không thấy yêu diễm, trái lại lại trong sáng trang nhã đến thấm lòng.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Công chúa nghĩ sao?”

Nghe câu nói vừa trả lời vừa hỏi dò của hắn, Chu Lam Nhi bỗng hiểu ra mọi việc. Nếu là như vậy, phản ứng của Sở Tuyệt, thái độ của hắn đối với nàng cùng nhiệm vụ mà hắn giao cho, nàng đều đã thông suốt, thế nhưng...

“Tiểu Đậu, các ngươi lui xuống4hết đi.”

Tiểu Đậu cuống lên: “Công chúa...”

Chu Lam Nhi hờ hững liếc nhìn Tiểu Đậu, mặt không biến sắc, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi: “Đi xuống.”

Tiểu Đậu mở miệng: “Vâng, thưa công chúa.”

Chỉ thiếu vài từ nhưng vẫn có sự uy nghiêm. Lam Vân nở nụ cười nhạt, cô công chúa nước Chu này quả thật là một người kì diệu, là kiểu nữ tử điển hình nhất nhưng cũng quý giá nhất của thời đại này, vừa khéo trái ngược với nàng.

Người xưa có câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu”*, “thoại bất đầu cơ bán cú đa”**. Lam Vân không nên tán thưởng người có nhân sinh quan hoàn toàn trái ngược với nàng, nhưng trên thực tế, nàng thực sự vẫn có chút yêu thích với Chu Lam Nhi.

(*) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận.

(**) Thoại bất đầu cơ bán cú đa: nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng nhiều.

“Ta thích nàng.” Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi!

Ánh mắt bình tĩnh của Chu Lam Nhi lúc này mới hiện lên chút ít dao động cùng vài phần kinh ngạc.

“Nàng không tin sao?”

Chu Lam Nhi nhìn hắn thật lâu, sau đó lắc đầu: “Không, ta chỉ có chút bất ngờ.” Bởi vì nàng cảm nhận được sự chân thành của Lam Vân, có một vài cảm giác là không thể dối lừa. Khi nghe nói hắn thích nàng, trong lòng nàng ngoại trừ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thực ra còn như trút được gánh nặng, đến giờ nàng mới có thể nhẹ lòng.

Lam Vân thấy nét mặt của nàng, nụ cười nhàn nhạt bên môi cũng đi vào ánh mắt.

“Nàng tên Lam Nhi, ta là Lam Vân, chẳng phải là một thứ duyên phận kỳ diệu sao?”

Chu Lam Nhi chợt nảy lên một suy nghĩ, bình tĩnh thăm dò: “Nhắc đến thì quả thực là như vậy, nhưng ta tưởng Lam Vân là pháp danh của Quốc sư.”

Lam Vân lắc đầu: “Không phải, là tên thật, ta tên là Lam Vân.” Chẳng qua, cái tên này được đặt trong kiếp trước đã kết thúc từ lâu.

“Vậy... trên đời này thật sự có núi Phiêu Miễu Hư Vô sao? Có phải trên núi đều có cao nhân đã đắc đạo hay thần tiên tán nhân không?”

Lam Vân cúi đầu xoa nhẹ ban chỉ* bằng ngọc đang rủ xuống bên hông mình, trong mắt nàng hiện lên một chút nghiền ngẫm: “Dĩ nhiên là có núi Phiêu Miễu, nhưng mà, trên núi chỉ có ta, sư phụ và sư huynh ở, ta chưa từng nhìn thấy cao nhân đắc đạo hay thần tiên tán nhân nào khác.”

(*) Ban chỉ: loại nhẫn đeo trên ngón cái. Vốn là dụng cụ để kéo cung, bảo vệ ngón tay khi phải giương những chiếc cung to và nặng, nhất là khi phải bắn nhiều phát liên tục. Dần dà, với những nhà quyền quý, công cụ này trở thành một vật mang tính chất trang sức, biểu tượng, không còn tính thực dụng ban đầu, và được làm bằng những vật liệu quý như vàng, ngọc...

Thấy hắn cúi đầu ngắm nghía nhẫn ngọc, ánh mắt Chu Lam Nhi hơi trầm xuống. Nàng đã từng nhìn thấy chiếc nhẫn này trên tay hoàng thượng, nhưng giờ nó lại trở thành ngọc trụy* bên người Lam Vân?

(*) Ngọc trụy: trang sức treo rủ xuống bên hông quần áo.

Lam Vân bất chợt ngẩng lên nhìn khiến Chu Lam Nhi nhất thời không kịp thu hồi tầm mắt, đành phải bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn.

Lam Vân cúi đầu theo tầm mắt của nàng, thấy nàng đang nhìn ban chỉ bằng ngọc trên tay mình thì vội vã buông ra, không tiện tiếp tục thưởng thức nữa.

Chu Lam Nhi nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt của hắn trong suốt sạch sẽ, tựa hồ không biết chiếc nhẫn này mang ý nghĩa gì.

“Ta có thể xem nó không?” Chu Lam Nhi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn không được mà đưa ra yêu cầu.

Lam Vân liếc nhìn Chu Lam Nhi bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng hắn cũng không hỏi gì, không nói hai lời mà tháo thẳng xuống đưa cho nàng.

Chu Lam Nhi đưa tay nhận lấy ban chỉ, tâm trạng của nàng bỗng trở nên phức tạp khi vừa chạm tay vào chiếc nhẫn, đây phải là sự sủng ái to lớn biết bao thì hoàng đế mới ban thưởng một vật quan trọng đến vậy cho hắn.



Rạng sáng ngày hôm sau, vầng mặt trời đỏ rực hiếm thấy dâng lên phía chân trời. Một ngày trời trong nắng ấm như vậy, có thể nói là ngày tốt nhất để lên phố dạo chơi, huống chi hôm qua đã hẹn nhau rồi!

Lam Vân vén rèm xe ngắm nhìn mặt trời, khóe môi nàng khẽ cong lên, thật muốn thốt lên một câu giống như Sở Hồng đã từng nói, trời cũng trở nên đẹp vì ta!

Pháp Không tự mình đánh xe, từ Thưởng Nguyệt Biệt Viện đi đến Chiến Vương Phủ chẳng qua chỉ rẽ một cái là đến nơi.

Thấy xe ngựa của Quốc sư dừng lại, thị vệ canh cửa của Chiến Vương Phủ đều không dám có bất cứ sơ suất gì, vội chạy đến nghênh đón.

“Tham kiến Quốc sư.”

Lam Vân vén rèm lên, lạnh nhạt nói: “Bản Quốc sư không vào trong nữa, các ngươi đi truyền lời cho vương phi, cứ nói là bản Quốc sư xin đợi ở ngoài phủ.”

Hai tên thị vệ nghe hắn nói thế liền đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng đều có chút co rút, nhưng không ai dám thể hiện một chút bất mãn.

“Thưa vâng.” Một trong hai thị vệ kính cẩn chắp hai tay, sau đó vội vã chạy vào phủ bẩm báo.

Ngay từ hôm qua, Sở Tuyệt đã nghe được tin hôm nay họ sẽ ra ngoài, nên sáng sớm tinh mơ đã chờ đợi ở phòng khách. Khi thấy thị vệ bước vào, hắn lập tức đặt tách trà vốn chỉ cầm để làm dáng trên tay xuống.

“Là Quốc sư đã đến sao?”

“Khởi bẩm vương gia, là Quốc sư đã đến, nhưng Quốc sư nói sẽ chờ vương phi ở ngoài phủ, không... không vào phủ nữa” Thị vệ không dám ngẩng lên nhìn vương gia nhà mình, chỉ cúi đầu thấp giọng bẩm báo.

Sở Tuyệt im lặng trong phút chốc rồi phất tay: “Đi đi... Đợi đã.”

“Vâng... thưa vương gia?” Tên thị vệ đang định đi đến Thanh Huyên Uyển để bẩm báo lập tức dừng bước, xoay người chờ đợi mệnh lệnh.

“Không cần gấp gáp, cứ từ từ thôi.” Sở Tuyệt lạnh giọng ra lệnh.

Tên thị vệ ấy hơi há miệng, ngẩn người ra một lát mới ngầm hiểu ý, sau đó cung kính cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”

Lúc này, Sở Tuyệt mới bước nhanh ra ngoài.



Ngoài cửa chính của Chiến Vương Phủ.

Thị vệ canh cửa không hề ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện Sở Tuyệt, họ cung kính tiến lên hành lễ, sau đó nghiêm nghị lùi sang một bên, tiếp tục làm tượng đá hình người.

Sở Tuyệt bước xuống bậc thềm, hướng về nơi xe ngựa đang đậu.

Cửa xe mở rộng, rèm che cũng được vén hết lên, nên có thể nhìn thấy rõ người đang nửa nằm nửa ngồi bên trong.

Lam Vân nghiêng người tựa trên gối dựa làm bằng gấm, tư thái ưu nhã nhưng lại tỏa ra khí chất biếng nhác từ trong xương cốt. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời mới mọc chiếu rọi trên người hắn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở, áo bào gấm đỏ thêu hoa văn chìm, lại sánh đôi với dung nhan như ngọc ấy, quả thật xinh đẹp vô song. Mà chú cáo trắng như tuyết Lam Vân đang ôm, bởi vì được nằm trong lòng hắn, không hiểu sao cũng khiến người khác cực kỳ ái mộ.

Lam Vân lười biếng vẫy tay với Sở Tuyệt: “Chào buổi sáng, vương gia.”

Sắc mặt của Sở Tuyệt dịu xuống, trầm giọng hỏi: “Tại sao không vào?”