Phượng Kinh Thiên

Chương 238: GIÓ GIỤC MÂY VẦN (2)

Vinh thái hậu không mở mắt, cũng không bước tới xem Cửu Nhi được Trác ma ma dìu ra ngoài, cơ thể ngồi trên tấm đệm bởi vì không có sức lực mà dường như sắp đổ gục. Hai tay bà ôm lấy mặt, nước mắt len lỏi qua những kẽ tay rơi xuống đất.

Trác ma ma bước vào nội điện, không nói lời nào mà chỉ đưa chiếc khăn mùi soa tới1cho chủ tử, bà chỉ đứng nhìn chủ tử lặng lẽ rơi lệ. Người khác có thể không hiểu kỳ vọng của chủ tử đặt ở công chúa, nhưng bà thì hiểu.

Chủ tử trước khi hạ sinh hoàng thượng thì từng ba lần mang thai. Cái thai thứ nhất, cái thái thứ hai lần lượt bị ả phi tần được tiên hoàng sủng ái nhất khi ấy là Huyên phi ám hại. Chủ8tử biết rõ người mưu hại mình chính là Huyên phi nhưng không cách nào đối phó được với bà ta, Huyên phi nhận được sự sủng ái vô bờ của tiên hoàng, mẫu tộc của Huyên phi cũng không hề yếu thế, hơn nữa ả còn nhập quan trước chủ tử.

Vào lúc đó, vị trí ở hậu cung thật ra do chủ tử cùng Huyên phi hai người họ tranh giành.

Huyên phi2hạ sinh Đại hoàng tử, huênh hoang ở hậu cung không ai dám cản. Sau khi Đại hoàng tử được hạ sinh ba tháng thì chủ tử cũng hạ sinh được một Đại công chúa. Huyên phi khi ấy tuy vẫn chưa được sắc phong làm hoàng hậu nhưng đã nắm giữ toàn bộ hậu cung trong lòng bàn tay.

Vì vị trí hoàng hậu mà cuối cùng chủ tử đã vứt bỏ Đại4công chúa để hãm hại Huyên phi. Tuy vẫn chưa diệt được tận gốc, nhưng cũng đã ngăn cản được con đường đăng cơ hoàng hậu của Huyên phi...

Sau đó, chủ tự sinh hạ Nhị hoàng tử được ba năm, khi Thất hoàng tử được một tháng tuổi thì cuối cùng Huyên phi cũng giành chiến thắng đăng cơ lên làm hoàng hậu.

Từ lúc đó, chủ tử cách gần năm năm sau mới mang thai lại lần nữa, hạ sinh Cửu công chúa, để công chúa vì hoàng quyền mà hi sinh...

“Trác ma ma, đây có phải là báo ứng không?” Vinh thái hậu thì thầm hỏi.



Thuỵ Dương Cung.

Tiễn thái giám đến tuyên chỉ xong, Cẩm Ngư vui mừng hớn hở quay lại nội điện báo hỉ với chủ tử hiện đang nằm nghiêng người trên chiếc giường nhỏ của quý phi.

Vừa rồi có đúng là thánh dụ truyền tới rằng tối nay hoàng thượng sẽ tới cung Thụy Dương dùng bữa cùng với nương nương hay không?

Trong tẩm cung này, vận mệnh của những người giống như nàng đều đặt hoàn toàn trên người của một mình chủ tử, chủ tử vinh thì bọn họ nghiễm nhiên sẽ cao hơn người khác một bậc.

Bạch Sơ Nguyệt không vì thánh dụ khi nãy mà trở nên vui mừng, nàng rũ mắt phân phó: “Đi nghe ngóng xem trong cung có xảy ra chuyện gì hay không?”

Cẩm Ngư ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh liền hiểu ra: “Dạ.”

Ước chừng sau nửa canh giờ, Cẩm Ngư đã nghe ngóng được tin tức bẩm báo lại với Bạch Sơ Nguyệt.

“Thưa nương nương, Cửu công chúa đã hồi cung rồi.”

Bạch Sơ Nguyệt trong lòng bất chợt dao động: “Có đúng không?”

“Dạ bẩm nương nương, nô tì nghe ngóng rằng khi Cửu công chúa hồi cung lại không trở về Vĩnh Lạc Cung mà tới Càn Thừa Điện gặp mặt hoàng thượng, sau đó lại tới thẳng Từ Diên Cung.”

Khoé miệng Bạch Sơ Nguyệt khẽ nhếch lên: “Thái hậu có phải nổi trận lôi đình không?”

Cẩm Ngư kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Nương nương, người quả là liệu sự như thần. Cửu công chúa tới gặp thái hậu, nghe đồn đã chọc thái hậu nổi giận đùng đùng đuổi Cửu công chúa ra khỏi Từ Diên Cung.”

“Được rồi, bản cung biết rồi, lui xuống chuẩn bị đi.” Bạch Sơ Nguyệt bình thản nói.

“Dạ.”

Sau khi Cẩm Ngư lui xuống, Bạch Sơ Nguyệt lười nhác giơ tay với lấy cành hoa mai được cắt tỉa thập phần đẹp đẽ từ trong bình hoa đặt trên chiếc bàn bên cạnh mình, sau đó đưa gần tới mũi nhẹ nhàng ngửi mùi hương hoa, bờ môi vẽ lên một nụ cười vui mừng, khoái trá.

Lần này hoàng thượng đến, có lẽ là thực sự đem đến cho nàng vinh quang và ân sủng!

Trong lòng nàng hiểu rõ tước vị nhất phẩm Hiền phi của mình đến từ đâu. Nàng cũng biết rõ một bước lên mây phải trả giá bằng cái giá nào. Hoàng thượng có thể có điều kiêng nể nàng, có thể để tâm nàng, nhưng hoàng thượng tuyệt đối sẽ không động tâm với nàng. Nàng ta nhập quan đã nửa năm trời, nhưng vẫn chưa một lần hoàng thượng thực sự ghé đến. Mỗi lần đều là truyền chỉ nàng tới Càn Thừa Điện hoặc là hoàng thượng sẽ đến Thuỵ Dương Cung để hỏi nàng một số chuyện mà nàng nhớ, còn ngoài ra thì không hề đụng tới nàng.

Trong cung, ai cũng nghĩ rằng hoàng thượng sủng ái nàng nhưng bọn họ nào biết đến bây giờ nàng vẫn còn là trinh nữ.

Nếu như nàng chưa từng trải qua những chuyện ở kiếp khác trong mơ đó, có thể nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường như vậy!

Thế nhưng, những việc nàng đã trải qua trong giấc mộng kia lại khiến nàng thoát ra khỏi bộ dạng của tiểu cô nương khuê các ngây thơ, ngốc nghếch một cách triệt để. So với việc dựa vào sắc đẹp để có được sự yêu thích nhất thời của người đàn ông, thì việc Bạch Sơ Nguyệt nàng đạt vinh quang cùng ân sủng trên phương diện thân phận và địa vị lại có ý nghĩa cụ thể hơn cả.

Thực tế đã chứng minh lựa chọn của nàng là hoàn toàn sáng suốt, đàn ông sớm nắng chiều mưa thay đổi liên tục làm gì có cái gọi là thực lòng. Đối với đàn bà mà nói thì thân phận, địa vị và chỗ dựa mới là điều quan trọng nhất.

Bạch Sơ Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng mình, nụ cười trên khoé môi càng lúc càng đậm thêm.

Nàng mới hết kinh nguyệt còn chưa được ba hôm, có thể hôm nay chính là một cơ hội hiếm có của nàng. Hoàng thượng kiêng kị nàng nhưng cũng cần nàng, hoàng thượng hiển nhiên sẽ biết cách để giữ chân Bạch Sơ Nguyệt nàng đây. Tối hôm nay, hoàng thượng chắc chắn sẽ ngự giá ghé thăm, chỉ cần nàng mang trong mình long chủng, vậy thì chỗ dựa của nàng sẽ càng thêm vững chãi.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Khuôn mặt Bạch Sơ Nguyệt mang theo ý cười, nhẹ nhàng mà uyển chuyển nhún gối hành lễ.

Ánh mắt lạnh nhạt của Sở Hồng dừng trên người Bạch Sơ Nguyệt một lúc. Vấn tóc cao cao, mày như sợi lông công, da trắng như tuyết, khuôn mặt kiều mị như trăng, dù nàng quay đầu hay ngước mắt đều mỹ miều đẹp động lòng người. Vẻ đẹp ấy như mơn man vén tấm rèm bước vào lòng người. Gương mặt Sở Hồng liền trở nên dịu dàng, hắn đưa tay dìu nàng đứng dậy: “Ái phi bình thân.”

Bạch Sơ Nguyệt hầu hạ Sở Hồng dùng bữa tối, các thái giám sau khi bày lên một bàn các món ăn tinh tế ngon miệng bèn lui xuống. Cẩm Ngư pha trà, Bạch Sơ Nguyệt bước lên đón lấy rất tự nhiên, nàng đích thân ngồi hậu hạ hoàng thượng.

Sở Hồng đối với hành động này của Hiền phi cũng đón nhận rất tự nhiên, điều này khiến trái tim Bạch Sơ Nguyệt càng thêm ổn định. Nàng cầm lòng không đặng mà ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của vị vua trẻ tuổi đang gần nàng trong gang tấc này đây. Ngài ở gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi long diên hương từ người ngài, điều này không khỏi khiến trái tim nàng đập dữ dội.

Người đàn ông trước mắt nàng với người đàn ông trong giấc mơ nàng từng gặp rõ ràng khác biệt giống như mây và bùn, trời và đất vậy. Nghĩ đến chuyện sắp diễn ra trong lát nữa khiến nàng vui mừng khôn xiết cũng như kích động vô cùng, ông trời đã giúp nàng đạt được cơ hội thay đổi vận mệnh của bản thân.

Sở Hồng chậm rãi nhâm nhi chén trà trên tay, đôi mắt khép hờ, có một sự nguội lạnh mà Bạch Sơ Nguyệt không nhìn thấu được. Nguyên do làm cho hoàng thượng có mặt tại nơi đây hiển nhiên là bởi vì chuyện Cửu công chúa sau khi hồi cung liền chạy tới tìm ngài.

Đối với việc Sở Cửu Nhi thay đổi chủ ý chuyển qua đồng ý chuyện đi hoà thân tới nước Chu là điều vừa nằm trong dự liệu lại vừa không phải!

Lí do khiến hắn vẫn chưa ra tay là vì hắn muốn xem thử, mẫu hậu rốt cuộc sẽ giải quyết như thế nào? Còn sau này lại là vì sự xuất hiện của Bạch Sơ Nguyệt, hắn tin vào những chuyện kì diệu mà người con gái ngồi kế bên hắn đây đã từng trải qua. Thế nhưng, hắn thật ra cũng không khỏi dấy lên chút nghi ngờ đối với những lời Bạch Sơ Nguyệt nói, không phải chỉ cần là lời Bạch Sơ Nguyệt nói hắn liền sẽ tin.

Dù nàng ấy nói Cửu Nhi cam tâm tình nguyện gả sang nước Chu, hắn cũng muốn kiểm chứng thử những lời của Bạch Sơ Nguyệt có thực sự đúng hay không?

Nhưng sau khi trải qua việc Cửu Nhi đột nhiên thay đổi chủ ý, hắn ngược lại lại hạ quyết tâm giữ lại người con gái này.

Sắc trời không còn sớm nữa, không có cái gọi là ám muội cũng chẳng có cái gọi là tình cảm, Sở Hồng đặt chung trà trong tay xuống rồi đứng dậy bước vào tẩm điện.

Trong lòng Bạch Sơ Nguyệt bỗng run lên, thầm cắn nhẹ cánh môi, đương nhiên cũng cất bước theo sau hắn.

Nếu như không có điều ngoài ý muốn này thì có thể sự tình ắt sẽ thành công, nhưng mà sự tình cứ...

Tiểu Mạc Tử vội vội vàng vàng tiến vào cung Thụy Dương. Hôm nay, hoàng thượng đến Thuỵ Dương Cung không dẫn Tiểu Mạc Tử theo mà dẫn theo Lục công công - người thay thế cho vị trí của Phúc công công cùng một đám thái giám.

Tiểu Mạc Tử tiến vào cung mà không gặp bất kì trở ngại nào, chúng thái giám trông coi trong cung Thuỵ Dương khi nhìn thấy Tiểu Mạc Tử bước vào liền tự biết nặng biết nhẹ nên không ai dám ngăn cản, mặc cho Tiểu Mạc Tử trực tiếp tới tẩm điện.

Phía trong tẩm điện, Lục công công đứng bên ngoài tấm màn cúi thấp đầu chờ đợi. Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Lục công công mới ngẩng đầu lên nhìn. Trông thấy Tiểu Mạc Tử bước vào, chưa đợi Tiểu Mạc Tử lên tiếng thì Lục công công đã nhỏ giọng kính cẩn nói: “Bẩm hoàng thượng, Mạc công công cầu kiến.”

Bên trong tấm rèm che, Sở Hồng đang đứng thẳng dậy và duỗi thẳng hai tay, còn Bạch Sơ Nguyệt thì đang đích thân cởi đai lưng cho người. Khi nghe thấy lời bẩm báo của Lục công công, trong chớp mắt bàn tay của Bạch Sơ Nguyệt như đông cứng lại. Nhưng sau đó, nàng liền phản ứng rất nhanh cung kính lui sang một bên, cúi đầu mà chờ đợi.

“Vào đi.” Sở Hồng ngồi xuống giường, lạnh nhạt lên tiếng.

Tiểu Mạc Tử khom lưng cúi đầu bước vào trong, không dám nhìn lung tung mà bước thẳng về phía Sở Hồng ngay. Tiểu Mạc Tử rút mật thư chỉ vừa mới nhận được từ Phúc công công trong ống tay áo ra, rồi cung kính dâng lên cho hoàng thượng.

Sở Hồng có chút biếng nhác, vậy mà sau khi nhìn thấy bức thư được Tiểu Mạc Tử đưa tới, đáy mắt hắn liền loé lên, giơ tay nhận lấy rồi nhanh như cắt mở mật thư ra đọc.

Đợi sau khi Sở Hồng lướt qua một lượt và đọc hết nội dung trong bức thư xong, cả người dường như không còn chút lười nhác nào nữa mà đứng bật dậy, ngay cả Bạch Sơ Nguyệt cũng không liếc mắt một cái mà sải bước dài rời đi.

Sự việc đột ngột xảy đến khiến Bạch Sơ Nguyệt không khỏi có chút thiệt thòi hiện hữu trên gương mặt, nhưng vẫn phải cung kính nhún gối tiễn thánh giá.

Tiểu Mạc Tử bất ngờ nhưng không hề tỏ ra hoảng loạn, hành lễ một cái với Bạch Sơ Nguyệt rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.

Cẩm Ngư bước vào trông nom, thấy bộ dạng cứng đờ đưa tiễn thánh giá của nương nương, nàng không dám lên tiếng nhưng nàng không thể không lên tiếng được, bèn thấp giọng mở lời nhắc nhở chủ tử: “Nương nương à, hoàng thượng đã đi rồi.”



Sở Hồng trở lại Càn Thừa Điện, hắn lại lấy bức mật thư kia ra đọc kĩ càng lại thêm một lần nữa, khuôn mặt âm u khiến người ta sợ hãi, nhưng dường như lại bị hắn dùng hết sức khống chế.

Tiểu Mạc Tử bỗng run rẩy, thầm cảm thấy kì quái không biết Phúc công công đã viết gì bên trong bức mật thư kia mà lại có thể khiến hoàng thượng có biểu cảm như vậy không biết?

“Cút hết ra ngoài cho trẫm.” Sở Hồng bất chợt gằn giọng ra lệnh.

Tiểu Mạc Tử không dám chậm trễ, phẩy tay ra hiệu cho chúng thái giám cùng mình lui hết ra ngoài. Tiểu Mạc Tử vừa bước chân ra ngoài điện liền nghe thấy âm thanh rơi loảng choảng do tiếng chung trà rơi vỡ truyền đến.

Trong lòng Tiểu Mạc Tử run rẩy càng dữ dội hơn nữa. Thời gian Tiểu Mạc Tử theo hầu hoàng thượng không ngắn, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên Tiểu Mạc Tử nhìn thấy hoàng thượng phẫn nộ như thế, kiềm nén như thế.

Nghĩ lại bức mật thư Phúc công công gửi đến, Tiểu Mạc Tử nghĩ chắc chắn Phúc công công đã viết gì đó khác so với ngày thường. Nhưng Phúc công công được hoàng thượng phái đi theo hầu Quốc sư, nếu tính theo kế hoạch thì chừng chưa đến một tháng nữa đội quân rước dâu sẽ về tới Kinh thành rồi.

Sở Hồng gạt toàn bộ chén trà trên sập giường xuống đất, hắn cảm thấy kinh hoàng, phẫn nộ, thất vọng, thậm chí còn cảm thấy bị đâm sau lưng. Tất thảy những cảm xúc hỗn độn ngổn ngang trong lòng khiến hắn bị kích động tột cùng. Hắn hận không thể hất văng tất cả mọi thứ trước mắt.

Hắn cho rằng, Thất đệ là vì Cửu Nhi thậm chí có thể là vì muốn tìm ra cảm xúc của bản thân nên mới dẫn Lam Vân đi. Nhưng có chết hắn cũng ngờ tới chuyện, thì ra là... thì ra là vì Thất đệ có tâm tư với Lam Vân. Không chỉ có vậy, thậm chí đệ ấy còn trắng trợn, không chút kiêng dè như thế.

Hắn vẫn luôn cho rằng mình hiểu rõ Thất đệ, nhưng bây giờ hắn mới đột nhiên hiểu ra, dường như bản thân không hề hiểu Thất đệ chút nào.

Hắn vốn tin rằng, Thất đệ là thiên binh thiên tướng trong tay mình, tài năng vô đối, trung thành vô đối, đệ ấy có thể phò trợ hắn xưng bá thiên hạ. Vạn dặm biên cương này là do huynh đệ bọn họ thống nhất, huynh hiền đệ cung*, sự nghiệp lưu danh thiên cổ.

(*) Huynh hiền đệ cung: huynh đệ thương yêu lẫn nhau, kính trọng lẫn nhau.

Vậy mà hiện giờ, thiên binh thần tướng trong tay hắn lại trở thành kẻ phản bội lại sự tín nhiệm của Sở Hồng hắn.