Phượng Kinh Thiên

Chương 239: LẤY LÙI LÀM TIẾN (1)

Lúc đội ngũ đón dâu đi đến Kinh thành thì đã chậm hơn thời gian dự tính nửa tháng, ngày đến nơi cũng vừa lúc bước vào tháng chạp, tuy gió bấc vẫn lạnh thấu xương, lạnh đến mức khiến người ta run lẩy1bẩy, nhưng lại là một ngày trời trong.

Ánh mặt trời sáng chói chiếu rọi khắp nơi, đường phố Kinh thành cũng không còn vắng lặng nữa, dân chúng sôi nổi không sợ rét lạnh mà dạo bước trên con đường dài để ngắm nhìn8phồn hoa náo nhiệt.

Đội danh dự cung đình hoàng gia giống như một chú rồng vàng lượn vòng uốn khúc, khi đầu rồng tiến vào thành, thì đuôi rồng vẫn còn đang cách vài dặm ở ngoài thành.

Đội danh dự xa hoa, xe ngựa2lộng lẫy, kiệu kéo xe liên bát bảo khắc hình phượng hoàng cùng sen Tịnh Đế. Phía trước kiệu lớn xe liên là Sở Tuyệt mặc giáp bạc cưỡi ngựa trắng cao quý, trên vai khoác áo choàng màu vàng tôn quý phi phàm.

Sở4Tuyệt là Chiến vương được dân chúng nước Sở tôn sùng làm thần, thế nên hình ảnh trước mắt không biết đã đưa đến sự ghen ghét và hâm mộ của biết bao nữ tử.

Trong đám người, Ninh Thanh thản nhiên nhìn chăm chú vào Sở Tuyệt, khóe miệng hắn mỉm cười, nhưng ý cười lại không hiện trong đáy mắt. Sau đó, hắn lạnh nhạt dời tầm mắt sang chiếc kiệu lớn trang trí xa hoa vô kể được kéo bởi bốn con tuấn mã cao quý, rồi hờ hững xoay người.

“Cảnh tượng thật hoành tráng. Ông chủ à, người nói có đúng không, ấy, ông chủ, người không xem nữa sao?” Tiểu Hổ Tử đang mê mẩn ngắm nhìn nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh, không thấy người đâu liền cuống quýt nhìn xung quanh. Thấy ông chủ xoay người rời đi, hắn cũng lưu luyến ngoảnh đầu nhìn đội ngũ xa hoa một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn quay lưng đi theo ông chủ mình.

Ninh Thanh bước đi lững thững, một thân trường bào màu xanh giản dị tự nhiên, khiến người ta chỉ lướt mắt nhìn một cái, trong vô ý sẽ bỏ lỡ phong cảnh tuyệt sắc.

Chỉ có Tiểu Hổ Tử nghĩ rằng, rõ ràng ông chủ của hắn chỉ mặc y phục áo vải bình thường, nhưng vẫn toát lên cảm giác tuyệt đẹp đến mức rung động, làm người ta không dời được tầm mắt.

Tiểu Hổ Tử vừa mới lơ đễnh một chút, thì Ninh Thanh đã rẽ vào góc đường trước mặt.

“Ông chủ à, đợi tiểu nhân với.” Tiểu Hổ Tử không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, hắn chà xát đôi tay đông cứng rồi cho vào tay áo, sau đó khom lưng nhanh chân đuổi theo.

Ninh Thanh đi vào trà lâu Tín Dương. Giờ đây, trong đại sảnh không một bóng người, chỉ có Bình thúc trông coi ở quầy hàng.

Thấy hắn bước đến, Bình thúc vội chạy ra, mỉm cười đón tiếp: “Ông chủ, người về rồi.”

Ninh Thanh mỉm cười gật đầu, sau đó đi thẳng lên lầu hai.

Dõi theo bóng dáng ông chủ đã đi khuất, Bình thúc lắc đầu lẩm nhẩm: “Thật là hiếm lạ.”

“Bình thúc, chuyện gì hiếm lạ vậy ạ?” Tiểu Hổ Tử xông về phía bếp lò, vừa vươn tay hơ lửa sưởi ấm vừa hỏi.

Thấy động tác ấy của hắn, Bình thúc chỉ tiếc không thể cho tay của Tiểu Hổ Tử vào nướng ở trong lò, mới tức giận lườm hắn một cái: “Ngươi còn lười biếng à, mau đến sảnh sau giúp đỡ đi, lát nữa xem cuộc vui xong, nhất định sẽ có rất nhiều khách ghé qua.”

Tiểu Hổ Từ thầm thì một tiếng, lại vẫn nhớ mãi không quên chuyện hiếm lạ mà Bình thúc nhắc đến: “Bình thúc, lúc nãy thúc nói chuyện hiếm lạ gì thế?”

Bình thúc vừa bước về quầy hàng thì nghe hắn hỏi vậy, sau đó suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu nhìn thoáng phía trên lầu, rồi cười nói: “Ngươi không cảm thấy ông chủ ra đường xem chuyện vui là rất hiếm lạ hay sao?”

Tiểu Hổ Tử cũng suy nghĩ trong phút chốc, sau đó gật đầu: “Đúng là rất hiếm lạ.” Tính cách của ông chủ quả thật không giống người thích xem cuộc vui, mà cả ngày chỉ vùi mình trong quán trà. Trước đây, cho dù không có khách đến cửa hàng, ngài ấy cũng không sốt ruột chút nào.

“Còn nữa, ông chủ không hề sợ lạnh, không kỳ lạ sao?” Lúc nãy, ông chủ không mặc áo ấm nhưng khi trở về cũng chẳng thấy ngài ấy lạnh lẽo gì, mà trái lại Tiểu Hổ Tử bao bọc kín mít lại lạnh đến mức muốn đút cả đầu vào bếp lò để sưởi ấm.

“Í, phải ha, ông chủ cũng không sợ lạnh luôn.” Tiểu Hổ Tử rất lấy làm lạ, Bình thúc không nói thì hắn cũng không phát hiện. Mùa đông vừa đến thì đã rơi liền mấy trận tuyết lớn, lại chẳng thấy ông chủ mặc thêm áo ấm, vậy mà vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lần đầu họ gặp mặt.



Trên đại sảnh của điện Kim Loan, Sở Hồng ngồi thẳng, dõi theo đoàn người đang chậm rãi đi vào từ phía cuối tấm thảm dài màu vàng. Người dẫn đầu chính là Chiến vương Sở Tuyệt cùng với Chiêu Bình công chúa được gả đến đây từ nước Chu. Sau khi làm lễ, nàng sắp được nhận sắc phong, trở thành Chiến vương phi danh chính ngôn thuận.

Trên thềm ngọc, Vinh thái hậu và Tiểu Vinh hoàng hậu đều mỉm cười nhìn cô gái đang chậm rãi bước lại gần. Họ tỉ mỉ đánh giá người trước mắt, cùng thầm khen ngợi trong lòng.

Vị Chiêu Bình công chúa này mặc một bộ cung trang phồn hoa đỏ rực, trường bào đồ phượng màu vàng, tay áo rộng lớn thêu hoa văn sen Tịnh Đế, chuỗi ngọc báu xếp thành mành che dưới mũ phượng khẽ đung đưa theo từng bước chân uyển chuyển, chúng phát ra tiếng vang leng keng, làm tôn lên tư thái phong tình, xinh đẹp động lòng người.

Trên mặt nàng chỉ có một lớp phấn mỏng, đoan trang thanh nhã có một không hai, là một mỹ nhân khiến người ta không thể xem nhẹ. Nàng có được khí chất lộng lẫy cao quý mà chỉ công chúa hoàng tộc mới có, khiến người khác phải kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng!

Sở Cửu Nhi đứng sau lưng Vinh thái hậu, sự kiêu ngạo trên người nàng tựa hồ đã được thu vào trong. Sự việc ấy khiến người ta có một loại ảo giác rằng, dường như Cửu công chúa đã trở nên ngoan ngoãn hiền thục hơn, điều này khiến cho không ít đại thần ở bên dưới bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ!

Sở Tuyệt tiến lên trước, cung kính hành lễ nói: “Thần đệ tham kiến hoàng thượng, tham kiến thái hậu, hoàng tẩu.”

Sở Hồng dõi theo Sở Tuyệt đang đứng thẳng dưới điện, con ngươi hắn chợt lóe lên, sau đó mỉm cười phất tay: “Miễn lễ, bình thân!”

Sở Tuyệt cúi đầu, hơi lui về một bên.

Chu Lam Nhi rũ mi dập tắt cảm xúc trong mắt mình, nàng chào bằng đại lễ: “Chiêu Bình tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Nước Sở xâm phạm nước Chu của nàng đã nhiều năm, nhưng giờ này phút này, nàng lại phải tôn kính xưng hô “ngô hoàng” với Sở đế, thật khuất nhục, nhưng nàng lại không thể không nuốt xuống.

Sở Hồng lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Mạc Tử, Tiểu Mạc Tử hiểu ý hắn, lấy ra thánh chỉ sắc phong từ trong ống tay áo: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, triều đình ta liên hôn với nước Chu, xây dựng mối quan hệ thân thiết giữa hai nước. Nay Chiêu Bình công chúa của nước Chu hiền đức... trên hoàng gia ngọc điệp, sắc phong nàng làm Chiến vương phi, khâm thử, tạ ân!”

“Chiêu Bình tạ ơn ân điển của hoàng thượng.” Chu Lam Nhi cung kính khấu đầu.

Lễ quan và Lễ ti tiễn dâu của nước Chu đều âm thầm thở phào một hơi. Mọi lễ tiết cuối cùng đã hoàn thành rồi, nhiệm vụ tiễn dâu trèo đèo lội suối, lặn lội đường xa của bọn họ cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Sở Hồng mỉm cười, rồi ôn hòa lên tiếng: “Mời Chiến vương phi đứng dậy.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Chu Lam Nhi đứng dậy dưới sự dìu đỡ của các thị nữ, sau đó nàng lại quay sang hành đại lễ với Vinh thái hậu: “Chiêu Bình tham kiến thái hậu, thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Vinh thái hậu nhẹ mỉm cười: “Trác ma ma.”

Trác ma ma khẽ gật đầu, bà bước xuống bậc thềm rồi tự mình đỡ Chu Lam Nhi đang quỳ dưới đất dậy: “Xin vương phi đứng lên.”

“Ban thưởng chỗ ngồi.” Sở Hồng cất cao giọng nói.

Giờ đây, Sở Cửu Nhi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn vị công chúa nước Chu ngồi cùng bàn với Thất vương huynh, ánh mắt có chút hoảng hốt, không bao lâu nữa, phải chăng nàng cũng sẽ gả đến nơi xa xứ giống Chiêu Bình công chúa?

Ở hoàng cung lạ lẫm, đối diện với những người xa lạ, lại không thể không cung cung kính kính gọi “ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”? Tiếp nhận lệnh sắc phong mà mình không hề muốn?

Đáng buồn xiết bao? Khốn khổ quá đỗi? Nhưng là công chúa của một nước, Chu Lam Nhi không được lựa chọn, còn nàng, Sở Cửu Nhi có thể khác sao?

Sở Hồng thản nhiên liếc nhìn Tiểu Mạc Tử, Tiểu Mạc Tử cao giọng nói: “Tuyên... Quốc sư bước lên đại điện!”

Nghe tiếng tuyên chiếu này, Sở Cửu Nhi bất thình lình giương mắt lên nhìn, ngay cả ánh mắt bình tĩnh như nước mùa thu của Chu Lam Nhi cũng dao động gợn sóng, mặt không biến sắc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.

Ấn đường của Sở Tuyệt khẽ cau lại, nhưng nhanh đến mức làm cho người ta không thể nào nắm bắt được. Lúc vào cung, hắn nghĩ rằng hoàng huynh sẽ không triệu kiến Lam Vân lộ mặt trong trường hợp này, nên Sở Tuyệt không dẫn Lam Vân tiến cung, mà sai người đưa hắn trở về Chiến Vương Phủ trước. Thế nhưng, hắn lại không ngờ hoàng huynh không chỉ triệu kiến Lam Vân vào cung, mà còn... triệu kiến hắn lên đại điện.