Phượng Kinh Thiên

Chương 237: GIÓ GIỤC MÂY VẦN (1)

Hậu điện Phật đường, Từ Diên Cung, Kinh thành nước Sở.

Tiếng mõ truyền xa, hương khói lượn lờ, đàn hương tràn ngập. Vinh thái hậu quỳ trên chiếc đệm mềm màu vàng sáng nhắm mắt gõ mõ, một tay vân vê sợi Phật châu. Trên đỉnh đầu bà có một bức tượng Phật bằng vàng tôn quý.

Rõ ràng hương khói lượn lờ vấn vít khắp Phật đường, nhưng bà vẫn không thể để tâm trí thanh tịnh thông suốt nổi. Trong lòng cứ luôn có một loại cảm giác thấp thỏm lo lắng không ngừng lan toả.1Việc này khiến cả tiếng mõ lẫn nhịp điệu vần hạt châu trong tay bà đều không có quy luật, dường như còn có thêm cả chút bất an nữa.

Có tiếng chân nhẹ nhàng bước vào, Vinh thái hậu hoàn toàn thờ ơ. Lúc bà tu Phật, ngoại trừ Trác ma ma ra thì không ai được phép đến gần. Nếu không xảy ra chuyện gì lớn, Trác ma ma cũng sẽ không vào quấy rầy bà.

Trác ma ma nhìn chủ tử đang quỳ dưới tượng Phật để tu Phật, thầm thở dài một tiếng, việc này8quả thật quá quan trọng.

Bà ta tiến lên trước một bước, hạ giọng nói nhỏ nên tai Vinh thái hậu. Tiếng mõ dừng lại, động tác mân mê hạt Phật châu bỗng nhiên cũng ngừng theo, ngón tay bà nắm chặt một hạt châu đến trắng bệch. Ngay sau đó, Vinh thái hậu mở trừng mắt ra, sự u ám ác độc hiện rõ trong mắt, tàn bạo vô cùng.

Vinh thái hậu cứng nhắc ngẩng đầu nhìn tượng Phật trên đỉnh đầu. Suốt cuộc đời mình, bà đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng2không cái nào có thể khiến bà rét lạnh toàn thân, tâm hồn run rẩy như sự việc này đây.

“Chủ tử?” Trác ma ma lo lắng đỡ bà, cả người bà cứng đờ như đá.

Vinh thái hậu nhìn Phật đăm đăm, nhìn chằm chằm không đời mắt. Hồng nhan họa thủy, nghiệp chướng mê hoặc thế gian. Hắn đã mê hoặc con gái bà, quyến rũ con trai bà, yêu nghiệt như thế, bà ta không diệt trừ thì còn ai vào đây nữa?

“Truyền lệnh xuống dưới, không cần hành động nữa.” Nếu hắn đã khăng khăng4muốn quay lại nơi hắn không nên quay về, vậy thì bà ta sẽ cho hắn toại nguyện. Bà ta thật muốn xem xem, ai dám ngăn cản bà ban chết cho một tên hòa thượng tôm tép cơ chứ?

Trác ma ma sợ hãi cúi đầu. Liên tiếp mấy lần hành động đều không thành công, thế mà tin tức gửi về lần này lại nói rằng vương gia cũng... Chẳng trách chủ tử hạ lệnh không cần ra tay nữa, chẳng trách chủ tử có suy nghĩ bắt buộc giết chết hắn. Gã Lam Vân này quả nhiên là tai họa, ngay cả vương gia cũng bị hắn mê hoặc. Chắc hẳn lần này, chủ tử muốn đích thân diệt trừ hắn ta rồi.

Rất lâu sau, bên ngoài Phật đường truyền đến tiếng bẩm báo.

“Khởi bẩm thái hậu, Cửu công chúa đã hồi cung rồi.”

Nghe thấy tin tức này, khuôn mặt âm u lạnh lẽo ác độc của Vinh thái hậu liền hòa hoãn trở lại. Sau đó, bà đứng dậy đi ra khỏi Phật đường.

Sở Cửu Nhi nhìn mẫu hậu bước ra từ Phật đường, viền mắt liền phiếm hồng, không nhịn được nhạy ào qua ôm Vinh thái hậu thật chặt: “Mẫu hậu...”

Đáy mắt Vinh thái hậu có chút kinh ngạc ngây ngẩn nhưng rất nhanh đã dịu dàng trở lại. Bà nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Cửu Nhi, miệng không ngừng quở trách nói: “Lại tự mình chạy ra khỏi Kinh, vừa quay lại đã làm nũng mẫu hậu rồi. Con nghĩ làm như vậy thì mẫu hậu sẽ không phạt con có phải không?”

Sở Cửu Nhi không hề bướng bỉnh như trước mà chỉ cay đắng nói: “Mẫu hậu, con nghĩ thông rồi.”

Vinh thái hậu ngây người, liếc mắt nhìn Trác ma ma, Trác ma ma hiểu ý, lập tức dẫn đám hạ nhân lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn sót lại mỗi hai mẹ con bà.

Vinh thái hậu nhẹ nhàng đẩy người trong lòng ra, ánh mắt thoáng nhìn khuôn mặt nàng, lập tức nhíu mày trước khuôn mặt trắng bệch kia. Bà vội vàng hỏi: “Sao sắc mặt con lại xấu thế này? Mẫu hậu tuyên thái y...”

“Mẫu hậu, con không sao, thật đấy, con không sao thật mà.” Sợ bà không tin, Sở Cửu Nhi liên tục nhấn mạnh nói.

Vinh thái hậu kéo nàng lại ngồi trên giường. Bà dịu dàng vuốt tóc Sở Cửu Nhi, nhẹ thở dài một tiếng rồi kéo nàng ôm vào lòng: “Cửu Nhi, con nghĩ thông suốt thật rồi sao?”

Sở Cửu Nhi nhắm mắt, nàng khẽ gật đầu: “Vâng, Cửu Nhi nghĩ thông suốt rồi.”

Đáy mắt Vinh thái hậu thoáng qua nét vui mừng được an ủi: “Thông suốt rồi là tốt. Người mẫu hậu chọn cho con nhất định sẽ không...”

Sở Cửu Nhi nhẹ nhàng ngắt lời bà: “Trước khi tiến cung, Cửu Nhi đã đi gặp hoàng huynh rồi. Cửu Nhi... đồng ý đi hòa thân.”

“Con nói cái gì?” Vinh thái hậu đẩy mạnh Sở Cửu Nhi trong ngực ra, hai tay nắm chặt vai nàng. Bà kinh hoàng không dám tin mà nhìn nàng chằm chằm.

Sở Cửu Nhi buông mắt, đau khổ và chua xót: “Hoàng huynh và vương huynh đều muốn Cửu Nhi đi hòa thân, Cửu Nhi không tài nào thoát khỏi vận mệnh này được, chỉ đành nghe lời mà thôi.” Không thể có được thứ mình muốn, cũng chẳng còn thứ mình có nữa rồi, vậy nàng khổ sở vùng vẫy còn có ý nghĩa gì nữa?

Cho dù... cho dù nàng có thể trốn khỏi số phận đi hòa thân đi chăng nữa, nàng vẫn phải khuất phục trước một số phận khác mà thôi. Đối với nàng mà nói, việc này có gì khác nhau đâu?

“Rốt cuộc con có biết mình đang nói cái gì không vậy?” Vinh thái hậu nghiêm nghị quở trách. Bà còn tưởng nàng đã hiểu thấu nỗi lo lắng khổ tâm của mình cơ đấy, không ngờ... thật là không ngờ mà...

Vinh thái hậu cảm thấy đau đớn như bị một tảng đá đè lên ngực. Ban nãy, bà vừa phải chịu sự kích động vô cùng lớn, bây giờ lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, vội vàng nắm chặt góc bàn, cố hết sức để chống đỡ.

Sở Cửu Nhi lui ra, “bụp” một tiếng quỳ sụp xuống đầu gối Vinh thái hậu. Nàng khóc nấc không thành tiếng: “Mẫu hậu, Cửu Nhi thật sự đã hiểu ra rất nhiều chuyện rồi.” Nàng ngốc, bởi vì trong lòng nàng còn một chút hi vọng. Nhưng khi tất cả hi vọng đều tan thành mây khói, thứ còn sót lại chỉ là sự thật và thực tế tàn nhẫn khiến nàng không thể tiếp tục giả ngốc được nữa mà thôi.

Vinh thái hậu đẩy nàng ra, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng: “Cửu Nhi, con thật sự khiến mẫu hậu quá thất vọng rồi.”

Bị đẩy ngã sấp xuống đất nhưng giọng nói Sở Cửu Nhi vẫn rất bình tĩnh: “Mẫu hậu, chính vì Cửu Nhi thông suốt rồi nên mới hiểu được, bản thân chấp nhận số phận mới chính là con đường tốt nhất. Chỉ có như vậy mới là lựa chọn tốt nhất cho mẫu hậu, cho Thất hoàng huynh và hoàng thượng.” Nàng không hi vọng mẫu hậu và hoàng huynh nảy sinh khúc mắc trong lòng chỉ vì nàng. Nàng càng không hi vọng Thất hoàng huynh khó xử khi một bên là mẫu hậu, một bên là hoàng thượng. Việc nàng đi hòa thân sẽ có thể hóa giải tất cả. Đây cũng là giá trị cuối cùng và duy nhất của nàng.

Vinh thái hậu ngơ ngẩn nhìn người trên đất, trái tim đau đớn như bị kim châm, đau đến mức khiến tầm mắt bà bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

“Bao nhiêu năm nay, Cửu Nhi đều chìm đắm trong sự cưng chiều bao bọc của mẫu hậu mà ích kỉ, ngang bướng. Cửu Nhi cũng tưởng cả đời sẽ tiếp tục ương ngạnh, tiếp tục ích kỉ đến cùng như thế.”

Tay Vinh thái hậu hơi run rẩy, sắc mặt kích động và đau khổ: “Con lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tự làm theo ý mình mà lựa chọn như vậy. Con bảo mẫu hậu làm sao chịu nổi đây?” Cả cuộc đời bà đã bị chôn vùi trong hoàng cung, đến cuối cùng cũng chỉ hi vọng đứa con gái này sẽ bù đắp cho nỗi đau bà từng trải qua mà thôi. Vì sao con bé không thể thông cảm cho sự đau thương của bà cơ chứ?

“Con khiến ai gia thất vọng quá. Nếu con đã quyết định xong xuôi hết rồi mới đến thông báo cho ai gia, vậy ai gia không còn lời nào để nói nữa. Con lui ra đi.” Vinh thái hậu dường như phút chốc đã già đi mười tuổi.

“Mẫu hậu...” Sở Cửu Nhi khóc lóc ngẩng đầu.

Vinh thái hậu lấy tay chỉ ra ngoài, lạnh lùng hạ lệnh: “Ra ngoài.”

Mắt Sở Cửu Nhi mơ hồ, cổ họng nghẹn ngào vội vàng mở miệng nhưng không thể thốt lên thành lời.

Thấy nàng mãi không chịu nhúc nhích, Vinh thái hậu lên giọng: “Trác ma ma, tiễn công chúa về cung.”

Trác ma ma vội vàng tiến vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bà cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đành tiến lên đỡ công chúa đang khóc lóc thảm thiết không ngừng, dịu dàng nói: “Công chúa, người cứ về cung trước đã. Chủ... chủ tử cũng vì quá mức kinh ngạc nên mới giận dữ như thế.”