Phượng Kinh Thiên

Chương 236: LẶNG LẼ VỀ KINH (2)

“Nói ra cách nghĩ của ngươi.” Khánh Đế lạnh nhạt nói.

Mộc Vũ im lặng một lúc lâu, chầm chậm ngẩng đầu lên: “Hoàng thượng, Vô Ưu công chúa thông minh không tranh giành là sự thực, nhưng... lại bởi vì kinh nghiệm sống chưa nhiều, bị hạn chế, chưa nhìn thấy nhiều thứ, nên những điều ta thấy bây giờ cũng chỉ là phần nổi trên bề mặt mà thôi.”

Khánh Đế nhìn sâu vào hắn, nhàn nhạt hỏi: “Vậy theo ngươi, dưới phần nổi đó ẩn giấu điều gì?”

Ánh1mắt Mộc Vũ cứng lại, kiên định nói từng câu từng chữ: “Hoàng thượng, nguy hiểm cả bên trong và bên ngoài nước Đại Nguyên, đã không thể chờ được nữa rồi, xin hoàng thượng định đoạt.”

Vẻ mặt Khánh Đế bỗng trở nên lạnh lẽo, sát khí mạnh mẽ tỏa ra bốn phía từ trong đôi mắt của ông ta, khiến cho bầu không khí trong cả Ngự Thư Phòng từ ấm áp như mùa xuân trở thành mùa đông lạnh lẽo, khiến cho người khác như rơi vào8hầm băng ngay trong chớp mắt.

Sắc mặt Thi Tề khẽ biến, cúi đầu thấp xuống.

Mộc Vũ dường như không nhìn thấy sắc mặt trở nên lạnh lẽo của Khánh Đế, giọng nói bởi vì lo lắng mà trở nêm trầm xuống: “Vô Ưu công chúa gặp phải thích khách, thế lực của thích khách đã lớn đến mức có thể một tay che trời, ám sát Vô Ưu công chúa chính là thách thức trực diện mà kẻ địch gửi cho hoàng thượng. Hoàng thượng, xin thứ cho mạt2tướng to gan, việc hòa thân liên minh giữa nước Sở và nước Chu này, e là mục tiêu những kẻ to gan lớn mật kia mưu tính chính là nước Đại Nguyên chúng ta. Đến lúc đó, quân binh nước Sở xâm phạm, nội loạn chắc chắn sẽ nổ ra ở khắp nơi. Xin hoàng thượng minh giám, lấy đại cục làm trọng.”

Thi Tề âm thầm kinh ngạc vì sự to gan của Mộc Vũ. Lời này của Mộc Vũ cực kì hỗn xược, rõ ràng là đang4nói hoàng thượng chỉ chăm chăm vào việc trước mắt, vì thế trận nhỏ trước mắt mà quên mất đại cục.

Chẳng qua, nói đi thì cũng phải nói lại, Mộc Vũ tuy tuổi còn trẻ nhưng đã được chủ tử xem trọng như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân. Hắn chính là người được chọn làm ám vệ đời tiếp theo do hoàng thượng đích thân lựa chọn, vẫn luôn được huấn luyện bởi các ám vệ đời trước, rất được hoàng thượng yêu thích, xem trọng và tín nhiệm không gì sánh được!

Sắc mặt Khánh Đế lạnh lùng, lại không nổi giận, giọng nói cuối cùng cũng có chút độ ấm: “Bình thân đi.”

“Tạ chủ tử.” Mộc Vũ đứng dậy, cúi đầu hạ mắt lui sang một bên đứng chờ.

Khánh Đế im lặng hơn nửa canh giờ, sau đó mới ra lệnh: “Ngươi lập tức khởi hành quay về trấn thủ biên quan, bảo vệ biên quan thật vững vàng, chú ý quan sát biến động ở biên giới nước Sở.”

Mộc Vũ nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt khẩn trương, hai tay ôm quyền nói: “Vâng, mạt tướng lĩnh lệnh.” Chần chừ một chút, hắn lại nói: “Mạt tướng có chuyện muốn khởi tấu.”

“Chuyện gì?”

“Công chúa ở Bạch Lan có thu nhận một thiếu niên, đã bái mạt tướng làm thầy, không biết hoàng thượng có cho phép mạt tướng đem hắn về biên quan, tham gia quân đội?”

Khánh Đế híp mắt, thâm trầm nhìn Mộc Vũ: “Ngươi có biết Diệp Tuyết này có thân phận gì không?”

Mộc Vũ khẽ ngây: “Hoàng thượng... Ý của hoàng thượng là thân phận của Diệp Tuyết này có gì bất thường?”

“Nếu như ngươi đã cho rằng hắn là nhân tài có thể đào tạo, đem theo hắn cũng không sao.” Khánh Đế nhạt giọng nói.

“Đi đi.” Khánh Đế phất phất tay.

“Vâng, mạt tướng cáo lui.” Mộc Vũ quay người rời đi.

Khánh Đế nhìn chằm chằm theo cái bóng của hắn, sau đó ngây người một hồi lâu, mới nhẹ nhàng hạ quân cờ xuống bàn cờ, cười mà như không cười nói: “Trẫm không bao giờ tin vào cái gọi là thiên ý, nhưng về Diệp Tuyết này, trẫm lại không thể không thừa nhận, đây đúng là thiên ý.” Thật không ngờ, Lưu Thị vẫn còn một con cá lọt lưới, mà vận mệnh của hắn và Vô Ưu lại còn giao nhau, đây có phải chính là thứ gọi là ý trời hay không?

Huyện Bạch Lan cách Kinh thành không phải gần nhưng cũng không tính là xa. Mộc Vũ dâng tấu, ông ta xử lý một tên quận vương kế vị, vốn dĩ ông ta cũng không có hứng thú gì với con cháu nhà họ Diệp này, nhưng mà, lão già họ Diệp này lại cố chấp muốn đưa Diệp Tuyết đến bên cạnh Vô Ưu, việc này đương nhiên phải có ẩn tình.

Ông ta sai ám vệ đi điều tra, không lâu đã chứng thực được, Diệp Tuyết này không phải con cháu của Diệp gia, mà lại là hậu nhân của Lưu Thị.

Đương nhiên, ông ta tha cho Diệp Tuyết, cũng không phải vì ông ta khoan hồng độ lượng, mà là bởi vì sự tồn tại của Diệp Tuyết cũng không phải là sắp xếp của Lưu Thị. Quả thực, đây chỉ là một sự trùng hợp, gặp gỡ với Vô Ưu cũng chỉ là một sự tình cờ, điểm này ông ta đã điều tra rõ ràng.

Cả nhà Lưu Thị bị giết sạch. Mấy năm qua, vây cánh của họ cũng bị ông ta xử lí gần hết, sự tồn tại của Diệp Tuyết, vốn không đủ để gây nên chuyện gì đáng sợ, không thể tạo ra sóng gió được.

Lão già họ Diệp kia cố ý để Diệp Tuyết đi theo Vô Ưu, chẳng qua cũng chỉ là sự nhờ vả khi sắp chết!

Thi Tề cúi đầu rũ mắt, không dám tiếp lời. Tuy ông không biết Diệp Tuyết này có thân phận đặc biệt, nhưng chắc chắn là trong lòng hoàng thượng không có gì e sợ, nếu không hoàng thượng sẽ không tha cho hắn.

Không cần Mộc Vũ phải nhắc nhở, hơn bất cứ ai Khánh Đế biết rõ việc liên hôn giữa nước Sở và nước Chu đối với nước Đại Nguyên là vô cùng bất lợi.

Đương nhiên, trong lòng ông ta cũng biết binh nhiều tướng khỏe của nước Đại Nguyên là thật, nhưng nếu nói binh mạnh thì vẫn còn thiếu một chút. Dù sao thì trên chiến trường phải dựa vào bản lĩnh thật sự.

Đại quân mỗi năm hạ trại ở biên quan, trừ những trận chiến nhỏ, cũng chưa từng thật sự trải qua trận chiến liều mình với địch bao giờ.

Binh hùng tướng mạnh của nước Sở thiện chiến, chuyện này cả thiên hạ đều biết!

Đối mặt với một kẻ địch to lớn như vậy, ông ta đương nhiên sẽ chú ý!

Nước Sở và nước Chu cùng liên minh, mục đích và dã tâm tiếp theo đều đã rõ ràng. Điều này cũng thể hiện rõ chiến tranh giữa nước Sở và nước Đại Nguyên là việc như mũi tên đã kéo cung, không thể kéo dài hơn nữa.

Tiểu thái giám bước vào cúi người thì thầm với Thi Tề mấy câu, Thi Tề phất tay bảo hắn lui xuống, trong lòng thầm than. Đối với việc Vô Ưu công chúa xuất Kinh gặp nguy, nguyên nhân hậu quả hoàng thượng đều hiểu rõ, mà nguyên nhân vì sao lại hình thành nên cục diện như thế này, hoàng thượng cũng chắc chắn biết rõ căn nguyên.

Nếu như không phải diệt trừ Lưu Thị tiêu tốn của hoàng thượng gần mười năm, nước Đại Nguyên sao lại có thể hình thành cục diện “núi cao hoàng đế xa”, khó khăn như ngày hôm nay chứ?

Đối với nguyên nhân này, hoàng thượng không trút giận lên người Vô Ưu công chúa có một nửa dòng máu Lưu Thị đã tính là có lí trí, thì làm gì còn có tâm tư gì với nàng nữa?

Chẳng qua, Thi Tề tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là bước lên trước hạ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, Vô Ưu công chúa cầu kiến ở bên ngoài, nói là muốn thỉnh an hoàng thượng.” Tuy là ông hiểu hoàng thượng, nhưng nhớ đến lúc Vô Ưu công chúa vừa ra khỏi lãnh cung, hoàng thượng có thái độ khác, ông không dám tự ý làm chủ. Dù sao hoàng thượng đang nghĩ gì, cũng chỉ có bản thân hoàng thượng mới biết!

Hơn nữa, cho dù ông có đoán được, cũng không thể thể hiện ra, đây mới là nguyên nhân khiến ông đứng ở vị trí này.

Quả nhiên, Thi Tề vừa lên tiếng, Khánh Đế nhíu mi trầm mặt lại, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Bảo nó quay về cung đi, đợi trẫm tuyên triệu.”

Thi Tề âm thầm thở dài một tiếng, cung kính nói: “Vâng.”

Nhìn Thi Tề bước ra ngoài, con ngươi của Khánh Đế hiện lên một tia lo lắng. Thực ra, ông ta không phải là rất lo lắng, nước Đại Nguyên cho dù chưa có kinh nghiệm chiến tranh, nhưng theo ông cũng không chắc là sẽ yếu hơn nước Sở.

Điều thật sự khiến ông ta phiền lòng là chuyện “một tay che trời” mà Mộc Vũ nói, chuyện này đối với ông ta, là chuyện không thể tha thứ được!

Ông ta không dễ dàng gì mới trừ bỏ được các huynh đệ muốn leo lên hoàng vị, lại tốn thêm mười năm mới diệt được Lưu Thị trói chặt tay chân. Mấy năm qua, ông ta cố gắng diệt trừ vây cánh của Lưu Thị, chính là vì muốn rửa nhục bởi những năm Lưu Thị nắm giữ triều chính, điều này với ông ta chính là một sự sỉ nhục.

Nghĩ đến Lưu Thị, lại nghĩ đến Vô Ưu, ánh mắt hung ác của Khánh Đế trong khoảnh khắc chợt hiện lên, nhưng thoáng chốc liền tỉnh táo lại.

Nữ nhi này thật ra rất giống ông ta, thông minh lại ẩn nhẫn, nhưng vẫn chưa có kinh nghiệm sống nhiều, còn quá nhỏ lại còn là con gái, dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể gây ra sóng gió gì, thực là không đáng để ông ta lãng phí quá nhiều tâm tư trên người Vô Ưu. Nếu lại tiếp tục thăm dò nàng, thì thật là do ông ta quá mức cẩn thận, để lộ sự nghi ngờ của mình.

Khánh Đế vỗ vỗ tay, hai ám vệ xuất hiện.

“Phái thêm người xuất Kinh, không tiếc bất kì giá nào cũng phải tìm cho ra vây cánh của Minh Vương.” Năm đó không diệt cỏ tận gốc, Minh Vương quả nhiên là phúc lớn mạng lớn, bây giờ lại dám ở nơi mà ông ta không nhìn thấy, tung hoành ngang dọc.

Hai tên ám vệ có chút chần chừ, một trong hai tên bẩm báo: “Chủ tử, đội ám vệ đã điều đi hơn một nửa, lỡ như vây cánh của Minh Vương ẩn nấp trong Kinh thành, số ám vệ bên cạnh chủ tử giảm mạnh...”

Đầu mày Khánh Đế nhíu lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Truyền lệnh xuống bên dưới là được.”

Khánh Đế nâng tách trà bên cạnh lên, nhấp nhẹ một ngụm, sát khí trong mắt hiện lên. Ông ta truyền Vô Ưu hồi Kinh, không phải là vì không nỡ để đứa con gái này gặp nguy hiểm, mà là kẻ địch quang minh chính đại đi hành thích con gái của ông ta là một sự khiêu khích với ông ta. Nếu như ông ta chỉ ngồi nhìn Nguyên Vô Ưu bị bọn họ giết, vậy thì mặt mũi ông ta còn đâu chứ?

Vô Ưu công chúa tới thỉnh an trước nhưng lại bị Thi công công đích thân khuyên bảo quay về Vô Ưu Cung, yên tâm đợi chờ Khánh Đế triệu kiến.

Mãi cho đến ba ngày sau, cũng không đợi đến khi tuyên triệu, vẫn là thái giám tổng quản của Vô Ưu Cung đến cầu kiến Thi công công. Sau khi buổi sáng ngày thứ năm qua đi, Khánh Đế mới triệu kiến Vô Ưu công chúa, nhưng dường như chỉ là sắp xếp để an ủi vài câu, sau đó ân chuẩn yêu cầu của nàng, cho nàng quay về Hoài Vương Phủ.



Hoài Vương Phủ.

Bóng trăng chiếu xuống khu vườn, phía trước sân những nụ hoa mai mới chớm nở được phủ một tầng mỏng hơi sương, dưới ánh trăng lung linh chúng càng trở nên óng ánh trong suốt hơn.

Hoài vương ho nhẹ vài tiếng, bước ra từ trong phòng. Tiểu Lý Tử bên cạnh vội vàng khoác thêm chiếc áo choàng màu bạc dày lên cho hắn để ngăn gió, hoa lệ mà không phô trương.

“Vương gia, nơi này khí lạnh nhiều, người vẫn nên về phòng đi.”

Hoài vương cố nén lại cơn ho trong họng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt lạnh lẽo. Dưới ánh đèn dịu dàng, chiếc bóng gầy gò ốm yếu của hắn trải dài trên đất.

Một cơn gió thổi đến, đem theo khí lạnh cuồn cuộn, lòng Tiểu Lý Tử kinh ngạc nhảy dựng lên, cả gương mặt nhăn lại, miệng vội vàng khuyên: “Vương gia, người vẫn nên quay về phòng đi.”

Hoài vương làm ngơ trước lời khuyên của Tiểu Lý Tử, không biết là đang nghĩ gì?

Tiểu Lý Tử chỉ đành ôm lò sưởi ra ngoài, cứng rắn nhét vào trong tay của Hoài vương. Sau đó, hắn cũng học theo Hoài vương ngẩng đầu lên nhìn trăng trên trời, trong lòng khẽ thở dài. Từ khi Vô Ưu công chúa lại chẳng phải Vô Ưu công chúa thật kia về phủ, vương gia có chút kì lạ, lẽ nào...

Tiểu Lý Tử chớp chớp mắt, lẽ nào vương gia đang lo lắng cho Vô Ưu công chúa? Tiểu Lý Tử càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Đối với việc Vô Ưu công chúa về đến phủ, vương gia cũng chẳng thèm đi gặp nàng một lần?

Hắn vốn nghĩ đây là kế sách của vương gia, dù sao việc này mà truyền đến tai hoàng thượng, chỉ e hoàng thượng sẽ cho rằng vương gia đang trách tội Vô Ưu công chúa không tìm được thuốc kéo dài tuổi thọ đã về, trong lòng có chút khó chịu thì sao?

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng có khả năng là do vương gia vốn không muốn gặp người giả kia?