Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 502: TỊNH TRẦN VS GIỚI ĐẮC

Tình trạng thê thảm của Bạch Hi cảnh đã kích thích hung tính trong cô bé, vẻ chật vật của sư phụ khiến cho sự phẫn nộ trong trái tim cô bé được giải phóng ở mức độ lớn nhất. Hơn nữa từ đầu đến

cuối cô bé đều ghi nhớ, chính là cái người trước mắt này đã đâm một cây kim vào đầu của cô bé. Loại cảm giác đó phải gọi1là đau đớn đến tận xương tủy, khắc cốt ghi tâm. Dù cho vẻ ngoài của hắn đã trở nên hoàn toàn khác so trước đây nhưng Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn nhớ được mùi hương trên người hắn.

Bị cầm tù bao nhiêu ngày như thế, không có đồ ăn cũng như thức uống, chỉ dựa vào đường glucose cùng với nước muối sinh lý để duy trì hoạt động sinh mạng cơ8bản nhất, kết quả sau khi tỉnh táo lại thì lại bị tiêu hao sức lực sinh mạng một cách quá độ. Kỳ thực, hiện giờ cô bé đã sớm như nó mạnh hết đà rồi, thế nhưng mấy ngụm máu của Bạch Hi Cảnh lại khiến cho cơ thể của cô bé một lần nữa đạt đến trạng thái đỉnh cao nhất. Cũng giống như việc máu của cô bé có thể2cứu được mạng sống của Bạch Hi Cảnh, máu của Bạch Hi Cảnh cũng có thể khiến cho sức sống sinh mạng ở trong cô bé càng trở nên dồi dào hơn.

Còn việc đây rốt cuộc là tác dụng hóa học giữa hai dung dịch máu hay là mối duyên kỳ diệu giữa hai cha con bọn họ thì chỉ có trời mới biết được. Giới Đắc không ngờ rằng, Tiểu Tịnh Trần4vốn nên như mũi tên hết đà lại có được lực phá hủy lớn như thế này, vừa mới tiến lên hắn đã bị hố một vổ to. Không chỉ bị đạp một cước ghim vào tường mà còn bị chấn động đến mức đau cả cánh tay. Hung tính và sát ý trong lòng Giới Đắc lập tức phun trào, hắn ta sẽ không nương tay nữa, sát khí tràn ra ngoài rồi chụp về phía Tiểu Tịnh Trần.

Nhưng Tiểu Tịnh Trần đã ra đòn đá trước một bước rồi, quét ngang một cước, đầu gối hướng lên. Tay Giới Đắc giao lại, đan vào nhau gian nan dùng lòng bàn tay để đỡ đầu gối giống như cái búa tạ của cô bé. Giới Đắc lật cổ tay một cái, hai tay túm lấy phần mắt cá chân của cô bé, dùng sức kéo mạnh một phát, nhân lúc thân thể cô bé chưa ổn định lại, quét ngang một cước, công kích về phía đầu.

Làm một người thuộc phái mạnh, chân của Giới Đắc chắc chắn sẽ dài hơn so với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần không thể không lùi lại phía sau, ngả người xuống để tránh cái chân dài của hắn, đồng thời cái chân duy nhất đang làm trụ cho cơ thể cũng bay lên cao hướng về phía ngực của hắn ta. Trong lúc cơ thể ngã xuống, cô bé lấy một tay chống xuống mặt đất, một chân khác thì quét ngang một vòng nữa.

Hai người cứ ta một chiều, ngươi một chiều, chỉ trong phút chốc đã so được hơn trăm chiếu rồi, nhưng lại vẫn cứ chẳng thể làm gì được đổi phương. Giới Đắc càng đánh lòng càng hoảng sợ, càng đánh sát khí càng nặng thêm. Cho đến khi Giới Không vẫn luôn áp ở trên đầu hắn ta cũng bị hắn thu dọn cho thương tích đầy người, hắn ta tự nhận rằng căn bản dưới trời đất này không có ai có thể sánh tầm đối thủ với hắn nữa. Thế nhưng giờ đây, một con nhóc con, một đứa lừa đảo nhãi nhép mới hai mươi tuổi đầu vậy là lại có thể không phân cao thấp với hắn. Điều này không khoa học!

Tương phản với hắn ta chính là Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tinh Trần càng đánh, ánh mắt càng sáng rỡ. Cô bé có tính bạo lực bẩm sinh, từ nhỏ đã thích đánh lộn với người khác, nhưng làm một rô bốt chiến binh có vỏ bọc bên ngoài là cô gái nhỏ xinh, người bình thường không phải là đối thủ của cô bé. Hơn nữa cùng với sự tăng trưởng của tuổi tác, người không bình thường cũng chỉ có nước bị đánh cho phải chịu đựng mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất có thể so tài một cách tận hứng với cô bé chỉ có cha. Nhưng bởi vì trong tiềm thức không muốn thương tổn đến cha mình cho nên cô bé không có cách nào phát huy toàn bộ sức lực của mình được.

Hiện tại, cuối cùng cũng gặp được một tên xấu xa đen tối đáng chết chịu được đòn, đỡ được đòn, không sợ bị đánh, Tiểu Tịnh Trần liền đem tất cả những ước số bạo lực của mình phát huy hết ra ngoài. Đánh đến mức phải gọi là thoải mái tràn trề, toàn thân thư thái. Chỉ là, đánh mãi mà không xong, khiến cho cô em gái đã bắt đầu có vẻ bực dọc.

Hai người đều bộc lộ trình độ thực sự, người này đánh, người kia đá, kẻ địch cũng chưa thương tổn là mấy, ngược lại là những bức tường, bàn ghế, nền nhà đều bị đập bụng bét, tan tác hết.

Giới Đắc không khỏi có chút hối hận, hắn không nên để cho Giới Không và Bạch Hi Cảnh rời khỏi một cách thoải mái như thế. Nếu như có hai tên đó ở trong tay, con nhóc lừa đảo này tuyệt đối sẽ không dám hung tàn như thế này. Giới Đắc tuyệt đối không thừa nhận bản thân hắn đã bị ý chí chiến đấu cuồng nhiệt nơi đáy mắt của cô nhóc lừa gạt này làm cho sợ hãi. Giới Đắc lại một lần nữa đỡ lấy đòn đá từ cái chân dài bổ thẳng xuống đầu hắn từ phía trên cao của Tiểu Tịnh Trần, cũng không biết có phải là vì biết được chiều cao của bản thân chính là vết thương không lành không mà Tiểu Tịnh Trần thích sử dụng chân hơn là sử dụng nắm đấm. Lẽ nào bởi vì chân dài hơn tay sao?

Sức mạnh nặng hàng vạn cân đập vào khiến cho đầu gối của Giới Đắc khụy xuống, suýt chút nữa thì quỳ trên mặt đất. Không biết con nhóc lừa đảo này ăn cái gì để trưởng thành, người ta càng đánh càng mệt mỏi, cô nhóc lại càng đánh sức lực càng lớn. Đây chính là hố sư thúc đúng không. Giới Đắc hung hăng nghiến răng, vặn người, nắm tay thành quyền dồn sức hung ác đập về phía lồng ngực của cô bé.

Tiểu Tịnh Trần có một thể chất ngang bằng với rô bốt biến hình Transformer, một quyền này căn bản không làm tổn thương đến da thịt cô bé được. Nhưng chân khí hùng hậu ở nắm đấm đó lại xuyên qua cơ thể, làm chấn thương nội tạng của cô bé. Phụt, một ngụm máu phun ra đầy mặt Giới Đắc, nhân cơ hội Giới Đắc sững sờ trong tích tắc đó, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên nắm tay thành quyền, xuất thủ đập một cái thật mạnh lên ngực của hắn ta. Răng rắc, Giới Đắc thế nhưng không có lực phòng ngự được như rô bốt biến hình Transformer giống Tiểu Tịnh Trần nên trực tiếp bị đánh gãy xương sườn, cảm giác đau sốc hồng nhói lên một cái. Tiểu Tịnh Trần nhân cơ hội vung chân đạp mạnh, cả người của Giới Đắc đều bị đạp bay vút ra ngoài, một tiếng “ầm” vang lên, hắn đâm xuyên qua bức tường rồi ngã nhào trên mặt đất.

Bức tường đổ vỡ lưu lại gạch vụn và bụi rơi đầy đất. Tiểu Tịnh Trần mím môi lại ho lên hai tiếng, lau sạch vệt máu ở bên khóe miệng bước qua bức tường bị thủng một lỗ, đứng trước mặt Giới Đắc. Giới Đắc ủ rũ ngồi ở trên nền đất, ôm lấy ngực mà phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Không ngờ rằng, cô vậy mà lại dùng đến biện pháp lưỡng bại câu thương, coi như cô ác!!”

Giá trị vũ lực của hai người họ ngang sức ngang tài, nhưng lực phòng ngự của cơ thể lại cách nhau một trời một vực. Tiểu Tịnh Trần từ lúc còn là trẻ sơ sinh thì đã là rô bốt biến hình rồi, trưởng thành hai mươi năm, cơ thể cô bé chỉ càng ngày càng mạnh bạo mà thôi. Nhưng Giới Đắc vừa vặn lại tương phản hoàn toàn với cô bé. Thân thể của hắn vốn dĩ cũng chỉ như một cái cây mục gần đất xa trời, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với cát bụi. Hắn đạt được sự cải lão hoàn đồng, như được sinh ra lần nữa, mỗi một cái xương, mỗi một khối thịt trên người lão ta đều được sinh ra, thay thế cho phần đã lão hóa. Mà mới sinh ra thì tương đương với yếu ớt, Tiểu Tịnh Trần có đủ khả năng để đỡ được một quyền của hắn, mà hắn lại tuyệt đối không thể đỡ nổi nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần.

Cho nên, Tiểu Tịnh Trần bị Giới Đắc đánh trúng, chịu chút thương tổn nhỏ, phun ra chút máu, nhưng Giới Đắc bị Tiểu Tịnh Trần đập trúng, không chỉ là xương sườn bị gãy mà nội tạng mới được sinh ra yếu ớt càng nhận thương tổn nặng hơn. Bị đạp đến mức đâm xuyên qua tường, Giới Đắc cuối cùng cũng nối gót theo bước chân của Phương trường sư phụ rồi. Đương nhiên, bộ não của Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không đủ sức để phân tích vấn đề phức tạp đến nhường này. Mục đích của cô bé chỉ là xử gọn Giới Đắc, còn việc bản thân cô bé có bị thương hay là không, thương tích nặng bao nhiêu, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của cô bé. Cô bé chỉ theo bản năng mà lấy thương tích của mình đổi lấy thương tích cho kẻ địch mà thôi. Giới Đắc đơn thuần là nghĩ quá nhiều rồi!

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu xuống, mặt không chút biểu cảm mà nhìn Giới Đắc, sau đó đột nhiên nhấc chân lên, một chân đạp đất xoay chuyển một góc ba trăm sáu mươi độ, một chân khác thì hung hăng bổ xuống từ trên cao. Giới Đắc chửi thề một tiếng, chật vật lật người lại trốn đi. Tiểu Tịnh Trần đạp hụt một cước, “bịch” một tiếng bổ trên mặt đất, mặt đất bắt đầu nổi lên những vết nứt như hình mạng nhện. Giới Đắc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắt không bị bổ trúng, nếu không...

Cảm giác vui mừng của Giới Đắc vừa mới dâng lên trong lòng thì hắn đã nhận thấy một cơn đau nhói đột nhiên xuất hiện ở phía cánh tay. Hắn ta ngơ ngác cúi đầu xuống nhìn, thấy trên cánh tay mình vậy mà lại xuất hiện một miệng vết thương kéo dài khoảng mười centimet không rõ bị từ lúc nào. Xung quanh vết thương không bằng phẳng cho lắm, nhìn trông giống như là bị xé rách ra vậy. Hắn mơ hồ chớp chớp đôi mắt vài lần, rõ ràng bản thân hắn đã tránh được một cước của Tiểu Tịnh Trần, vì sao vẫn còn bị thương chứ?

Không đợi hắn ta tiếp tục nghĩ cho rõ ràng, Tiểu Tịnh Trần đã đuổi đến rồi. Một quyền đó của Giới Đắc mặc dù khiến cho cô bé bị thương, nhưng dường như không gây ra bất kỳ một sự ảnh hưởng nào đến lực chiến đấu của cô bé. Cô bé vẫn cứ giống như hung khí hung tàn trong nhân gian toàn lực đuổi đánh Giới Đắc. Nhưng Giới Đắc lại đứng ở bên thái cực khác, đối lập hoàn toàn với cô bé. Dường như tất cả khí thế của hắn ta đều theo nắm đấm đập vào trên người bản thân mình kia, đột nhiên biến mất một cách sạch sẽ. Hắn ta chỉ có thể khổ sở tránh né, hoàn toàn không có sức lực để chống trả. Hơn nữa cùng với sự trôi đi của thời gian, nội thương ở nội tạng của hắn càng ngày càng đau đớn, xương sườn bị gãy cũng luôn luôn hiện diện nhắc nhở sự tồn tại của nó. Đồng thời, dù cho hắn ta có hết lần này đến lần khác tránh thoát khỏi những chiêu đòi mạng của Tiểu Tịnh Trần, nhưng mà trên người hắn ta luôn xuất hiện những vết thương không rõ là từ đâu đến, hơn nữa tất cả đều là những vết rách da rách thịt, máu chảy đầm đìa.

Cả người Giới Đắc đều đã trở nên mơ hồ, tình huống quái quỷ gì đấy hả trời?! Thế nhưng, Tiểu Tịnh Trần mặc kệ sự nghi ngờ của hắn, cô bé từ trước đến nay vẫn luôn là người cố chấp với lý lẽ của bản thân. Dù cho hiện giờ Giới Đắc đã trở nên thê thảm hơn Phương trường sư phụ một trăm lần, máu chảy đầm đìa còn thê thảm hơn tình trạng của Bạch Hi Cảnh cả nghìn lần, Tiểu Tịnh Trần vẫn không biết thứ gì gọi là nương tay. Từng chiều thức xuất ra đều dốc hết sức lực, cuối cùng Giới Đắc tránh né không kịp đã ăn một quyền của cô bé vào phần bụng. Giới Đắc “phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu, trong dịch máu vương vãi trên mặt đất dĩ nhiên còn có mảnh thịt vụn nho nhỏ.

Đã như thế này rồi, còn ngốc hơn cũng biết được cơ thể mình đã có vấn đề, càng đừng nói đến Giới Đắc không hề ngốc, chỉ là hắn hoàn toàn nghĩ không ra nguyên nhân.

“Vì sao?” Giới Đắc ngã trên mặt đất giãy giụa lùi về phía sau, kinh ngạc nhìn Tiểu Tịnh Trần mang bộ mặt không cảm xúc đang từ từ tiến lại gần. Trong thời gian ngắn ngủi, việc ngã từ trên đám mây cao sa xuống vũng bùn lầy đã khiến cho một ông lão truy cầu trường sinh đến mức không từ thủ đoạn như hắn ta phải sợ hãi mà điên cuồng. Hắn ta không ngừng hỏi: “Vì sao? Rốt cuộc là cô đã làm gì với tôi?”

Rõ ràng trước đó hắn ta còn đứng ở trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, ngang hàng ngang vai với quái thú mang hình người trước mắt này. Thế nhưng tại sao chỉ chịu một chút thương tổn mọi thứ đều thay đổi hết rồi??? Giới Đắc cảm thấy thứ mà Tiểu Tịnh Trần lấy đến để đập hắn không phải là nắm đấm, mà là vận mệnh!

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu sang bên một chút, thành thật nói: “Tôi chỉ đánh ông có hai quyền mà thôi.” “Không thể nào.” Giới Đắc kinh ngạc hét lên, giãy giụa muốn đứng lên. Thế nhưng hắn vừa mới dùng sức, thì cẳng chân liền đau nhói, vệt máu đỏ thẫm lập tức nhiễm đỏ cả ống quần của hắn. Giới Đắc ngơ ngác, ngay cả giọng nói cũng biến đổi: “Ta đã cải lão hoàn đồng rồi. Ta của hiện tại hẳn nên ở trạng thái đỉnh cao, làm sao có khả năng chỉ chịu có hai nắm đầm liền bị thương nặng như thế này? Cô rốt cuộc... rốt cuộc đã làm gì với tôi... khụ khụ!” Đại khái là vì quá kích động nên Giới Đắc không nhịn được mà họ khù khụ. Lại có càng nhiều máu đỏ được phun ra từ trong miệng lão, ở trong đó còn có những mảng thịt vụn to hơn một chút so với trước đó.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu sang bên nghĩ một lúc, thành thật nói: “Ông cải lão hoàn đồng, có thể từ người già biến thành người trẻ tuổi. Nhưng nếu như tiếp tục trẻ mãi như thế, lẽ nào còn có thể biến thành thiếu niên, nhi đồng, trẻ sơ sinh sao? Không trở thành trẻ sơ sinh, ông có trẻ lại cũng trẻ được đến đâu?” Phật Tổ làm chứng, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn chỉ nói nhảm theo lời của hắn ta mà thôi, ngay cả bản thân cô bé còn không biết bản thân mình đang nói cái gì.

Thế nhưng, cô bé đã nói trúng phóc rồi!

Giới Đắc hơi sững người một chút, dường như không ngờ được Tiểu Tịnh Trần thế mà lại trả lời câu hỏi của hắn ta. Thế nhưng đợi đến lúc hắn ta ngẫm ra rõ ràng được lời nói của Tiểu Tịnh Trần, trên khắp khuôn mặt hắn ta đều nổi lên một màu trắng bệch giống như tro tàn. Sức sống cứ như tìm được đường thoát ra, điên cuồng mà chảy đi, hắn ta ngã nhào trên mặt đất, đôi mắt hắn bởi vì tuyệt vọng mà trở nên tĩnh lặng vô cùng. Đúng vậy, thuốc được kết hợp tạo ra khiến cho cơ thể hắn ta tỏa ra sự sống. Những tế bào khỏe mạnh mới sinh trưởng, tràn đầy sức sống thay thế cho những thể bào lão hóa, không trọn vẹn và biến đổi vì bệnh tật. Cả thân thể hắn đều được thay đổi một lần, cho nên, hắn ta mới có đủ khả năng để thay đổi vẻ ngoài lão hóa của mình thành trẻ trung hơn, cũng khiến cho các hạng chỉ số của cơ thể đạt đến được trạng thái đỉnh cao. Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục trẻ ra thì sẽ xảy ra những điều mà từ trước đến nay hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến.

Cũng giống như Tiểu Tịnh Trần đã nói, hắn ta có thể vì tế bào mới sinh ra thay thế cho các tế bào đã lão hóa mà từ người già trở thành thanh niên, nhưng lại không thế bởi sự tăng trưởng của tế bào mới sinh mà chuyển từ người trưởng thành về lúc còn nhỏ. Đây chỉ là quá trình nghịch chuyển của sự trao đổi chất, chứ không phải là sự ngược dòng của thời gian.

Tế bào mới sinh ra không ngừng thay mới, dần dần, thứ mà chúng nó thế chỗ cho không còn là những tế bào lão hóa nữa, mà là tế bào mới sinh vừa mới thành thục ngay trước đó đã trở thành tế bào lão hóa. Các tế bào càng ngày càng non nớt, càng ngày càng yếu ớt, dần dần, tế bào mới sinh ra còn chưa kịp trưởng thành, tế bào lão hóa đã chết đi rồi.

Cứ tiếp diễn như thế, cơ thể sụp đổ cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Một quyền đó của Tiểu Tịnh Trần chỉ là chất kích thích, khiến cho xương sường đứt đoạn, nội tạng thương tổn, phản ứng cấp bách của cơ thể sẽ là tăng nhanh tốc độ sinh sôi và phân hóa tế bào theo bản năng. Khiến cho sự tuần hoàn vốn không được cân bằng hoàn toàn nghiêng lệch, vậy là... Tế bào chưa trưởng thành căn bản không có cách nào để hoàn thành sự tuần hoàn của sinh mạng một cách bình thường, thậm chí còn khiến cho da thịt, xương cốt, mạch máu, nội tạng... của hắn ta mất đi tính hoàn chỉnh. Vậy là, cơ thể của hắn ta càng gia tăng quá trình sụp đổ. Giới Đắc một lòng muốn cải lão hoàn đồng, nhưng lại quên rằng bản thân hắn không phải là Bạch Hi Cảnh, không có cách nào đạt được sự cân bằng của vòng tuần hoàn.