Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 501: KẺ TIN BẠCH TINH TRẦN SẼ TRƯỜNG SINH BẤT LÃO

Uy lực một cước này của Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn lớn hơn rất nhiều so với dự liệu của mọi người, nói

cách khác, vượt ngoài dự liệu của Giới Đắc. Hẳn không ngờ tới trong tình huống như thế này mà cô bé vẫn còn có thể1đột nhiên ra chân mà không phân biệt nặng nhẹ như vậy. Phải, trong mắt Giới Đắc, đây chính là không phân biệt nặng nhẹ. Cha cô bé vẫn còn đang hôn mê không rõ sống chết, cô bé lại không nghĩ tới việc lập tức thoát ra8khỏi khu thí nghiệm dưới lòng đất, mau chóng đưa cho tới bệnh viện để được cứu chữa, ấy vậy mà còn lãng phí thời gian ở đây gây thù chuốc oán với mình. Bởi vì một cước này của cô bé, Giới Đắc tuyệt đối sẽ không2để cho cô dễ dàng rời khỏi đây, điều này gần như bằng với việc chặt đứt đường sống của Bạch Hi Cảnh.

Giới Đắc cảm thấy nếu đối phương nghe lời tiếp thu câu hỏi trắc nghiệm mà mình vừa đưa ra, vậy thì ít nhất cô bé4vẫn có thể cứu một người, hơn nữa bản thân cô bé cũng có thể bình yên vô sự mà chạy thoát. Nhưng, hiện tại... Về phần tại sao đối phương chỉ dùng một cước đã có thể đá bản thân đã “thành thần” ghim vào trong tường, Giới Đắc bày tỏ, đây hoàn toàn là hậu quả của việc hắn lơ là sơ suất, chứ không phải là võ công của cô nhóc này cao bao nhiêu. Giới Đắc rút hai chân và hai tay đang khảm trên tường của mình ra, đột nhiên nhảy lên, “rầm” một tiếng, một vật nặng tuyệt đối không phù hợp với trọng lượng cơ thể của hắn rơi xuống đất, chấn động đến mức khiến cả mặt đất cũng run rẩy, mặt sàn đá cẩm thạch trơn nhẵn lấy hai chân của hắn làm trung tâm, từng vết nứt như mạng nhện bao phủ tứ phía. Giới Đắc vươn ngón cái ra nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe môi đi, cười gằn nói: “Rất tốt, cô đã triệt để chọc giận ta rồi đấy, các người ai cũng đừng mong còn sống mà rời khỏi đây.”

Giới Đắc tự hỏi bản thân đến cả Giới Không cũng có thể dễ dàng đánh bại, tuyệt đối không thể nào bị một con nhóc non tơ đánh lén được, vừa rồi sở dĩ bị trúng chiêu chẳng qua hoàn toàn là do bản thân khinh địch thôi. Rõ ràng mạng của Giới Không đã nằm trong tay hắn, con nhóc con này lại còn dám động thủ, xem ra, cô ta căn bản không đặt mạng của Giới Không vào mắt.

Nhưng thực tế thì...

Phương trường sư phụ đưa mắt khéo léo nhìn Giới Đắc, là một lão già thành tinh, hoạt động tâm lý của Giới Đắc ông đã đoán được kha khá. Ông tuyệt đối không thừa nhận nhìn thấy Giới Đắc bị thói quen ra tay không có sát khí, ra tay không hề báo trước của Tiểu Tịnh Trần hố, những tiểu nhân trong lòng lại quay vòng vòng tung hoa rồi.

Đối với lời uy hiếp của Giới Đắc, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thèm để vào trong mắt, cô bé chỉ biết, sự phụ gặp nguy hiểm, đánh trước rồi nói sau. Đối với sự coi thường của Tiểu Tịnh Trần, Giới Đắc tỏ ra rất phẫn nộ. Hắn hung hăng nghiến răng, ánh mắt âm trầm, muốn xông về phía Tiểu Tịnh Trần. Đột nhiên, trong hành lang tĩnh lặng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Giới Đắc hơi dừng lại, nhíu mày, tất cả những người trong phòng thí nghiệm đều đã bị hắn trừ khử hết, làm sao có thể còn có tiếng bước chân chứ, lẽ nào là...?

Bởi vì sự hoài nghi và không chắc chắn này, Giới Đắc liền hoãn động tác tấn công lại - Đây sẽ trở thành sơ xuất lớn nhất đời này của hắn.

Tiếng bước chân dần rõ ràng hơn, Minh Trừng và phương trường đồng thời quay đầu lại nhìn, sau đó kinh ngạc trừng lớn mắt, lại nhìn thấy Tiếu Sơn đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Minh Trừng khẽ giật khóe

miệng: “Tốc độ của cậu cũng nhanh thật đấy nhỉ!” Tiểu Sơn: “...” Anh quyết định sau khi quay về, chuyện đầu tiên phải làm chính là luyện khinh công! Tiểu Tịnh Trần nhìn Giới Đắc sắc mặt âm trầm trong phòng một cái, cái miệng nhỏ liền mấp máy, sau đó không chút do dự xoay người đi tới trước mặt Tiểu Sơn, cẩn thận nghiêm túc đưa Bạch Hi Cảnh giao cho anh ta: “Ôm ba giúp cháu.”

Tiểu Sơn theo bản năng vươn tay đón lấy, Tiểu Tịnh Trần nhìn thấy gương mặt ngủ yên lặng của Bạch Hi Cảnh, cái miệng nhỏ liền mếu máo, rưng rưng nước mắt vươn tay vuốt ve đôi mắt đang nhắm chặt của anh, hàng lông mi thật dài quét qua ngón tay mềm mại của cô bé, mềm mềm, ngứa ngứa: “... Ba ơi!!!”

Tiểu Tịnh Trần hít sâu một hơi, lần đầu tiên ép nước mắt trở về, cái miệng nhỏ mím thành một đường thẳng. Cô bé xoay người rời đi, nhưng cảm giác được ống tay áo bị kéo căng, cúi đầu, phát hiện ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Bạch Hi Cảnh ấy vậy mà lại đang kéo lấy ống tay áo của mình. Tiểu Tịnh Trần thông suốt ngẩng đầu, ánh sao nơi đáy mắt lại tắt lui khi nhìn thấy gương mặt ngủ không hề có dấu hiệu tỉnh lại của Bạch Hi Cảnh.

Theo lý mà nói Tiểu Tịnh Trần sau khi Bạch Hi Cảnh hôn mê mới ôm anh lên, anh không có cơ hội kéo ống tay áo của cô bé mới phải, nhưng giống như Tiểu Tịnh Trần đã quen với mùi của Bạch Hi Cảnh, Bạch Hi Cảnh cũng quen thuộc nhất với hơi thở của Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù đã chìm vào hôn mê, nhưng khi được Tiểu Tịnh Trần ôm trong lòng, anh lại không tự chủ được mà thả lỏng, sự tin tưởng hoàn toàn trong tiềm thức khiến cả người anh đều không có chút phòng bị nào.

Nhưng, khi Tiểu Tịnh Trần buông anh ra, mất đi sự bao vây của hơi thở quen thuộc, mất đi sự ấm áp như dung nhập vào linh hồn, anh theo bản năng muốn giữ lại người khiến anh yên tâm này. Cho nên, cho dù là đã chìm vào hôn mê sâu, tay của anh vẫn bất chấp níu kéo người này lại. Tiểu Tịnh Trần cẩn thận dè dặt muốn gỡ cái tay đang kéo lấy tay áo của mình ra, nhưng ngón tay với các khớp xương rõ ràng kia lại giống như được làm từ sắt thép, trừ khi mạnh mẽ bẻ gãy, bằng không thì căn bản không có cách nào khiến nó buông lỏng được. Trong mắt Tiểu Tinh Trần lại bắt đầu rưng rưng nước mắt, cô bé giơ móng vuốt, dùng sức lướt một cái, “xoẹt” ống tay áo tinh xảo bị xé rách, chỉ còn lại một miếng vải nhỏ bị Bạch Hi Cảnh nắm trong tay.

Tiểu Tịnh Trần quay đầu bước từng bước lớn đến trước bức tường có cái lỗ lớn kia, thân hình gầy yếu đứng thẳng tắp, chặn đường tiến công của Giới Đắc: “Chú Tiểu Sơn, chú bế ba đến bệnh viện trước đi. Sư chất Minh Trừng, dìu sư phụ rời khỏi đây...” “Tiểu... tiểu sự thúc...” Minh Trừng kinh ngạc trừng lớn mắt, vừa mới làm như là sắp sinh ly tử biệt đến nơi, thì ra cô bé có ý định như vậy sao? Minh Trừng nhìn Phương trường sư phụ chật vật không nỡ nhìn, lại liếc bóng lưng gầy yếu nhỏ bé của Tiểu Tịnh Trần, phiền não gãi đầu. Người mà đến cả Phương trường sư phụ cũng không đánh lại được, để một mình tiếu sự thúc ở đây, vậy chẳng phải là chịu chết sao... Anh ta làm sao có thể để lại một mình tiếu sự thúc lại đối diện với nguy hiểm được chứ. Tiểu Sơn mím môi thật chặt, khí lạnh trên người bốc ra ngoài, cả người cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Tình cảnh Tiểu Tịnh Trần lấy máu cứu cha vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, anh ta vẫn chưa quên sau khi Bạch Hi cảnh tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Tịnh Trần thì đã dọa người đến mức nào. Nếu như hôm nay anh cứ như vậy mà rời đi, cho dù có cứu được Đại ca, nhưng... Bạch Hi cảnh mất đi Tiểu Tịnh Trần vẫn có thể là Bạch Hi Cảnh trước đây sao?

Đối với Tiểu Sơn mà nói, không có gì quan trọng được bằng tính mạng của Đại ca, nhưng hiện tại anh ta đã hiểu, thứ anh ta xem trọng chưa chắc đã là thứ Bạch Hi Cảnh xem trọng. Là thuộc hạ, cũng là huynh đệ, việc anh ta cần làm không chỉ có cố gắng hết sức cứu tính mạng của Bạch Hi cảnh, mà còn phải không tiếc giá nào bảo vệ những thế, những người mà anh quý trọng. Hiện tại Tiểu Sơn đã hiểu được, nếu như mất đi Tiểu Tinh Trần, Bạch Hi cảnh đến ý nghĩa để sống tiếp cũng không còn nữa, mạng có cứu được thì cũng có tác dụng gì chứ?

Nhất thời, Tiểu Sơn giống như Minh Trừng, lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để ý đến phản ứng của những người khác, chân phải cô bé hơi lùi về sau hình thành đường cung, hai tay hơi mở ra, nhấc lên, làm một thủ thế, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Giới Đắc đang cười lạnh dữ tợn, vẻ mặt đầy vẻ khinh thường, nói: “Các người đi trước đi, tôi phải giúp sư phụ thanh lý môn hộ.”

“Phi” Giới Đắc cười một tiếng chế giễu, “Dựa vào cô sao?! Đến sư phụ cô cũng không phải là đối thủ của ta, huống hồ là cô...”

Phương trường sư phụ bám vào tường từ từ đứng dậy, vươn tay về phía Minh Trừng: “Tên nhóc thối, còn không mau tới đỡ ta.”

Minh Trừng vội vàng chạy tới dìu đỡ Phương trường sư phụ đang uể oải tinh thần. Phương trường nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiểu Tịnh Trần, cả mặt tràn đầy vui mừng, cười nói: “Tịnh Trần, sư phụ đợi con ở bên ngoài. Con phải nhanh lên nhé, bằng không sư phụ về núi rồi con sẽ không gặp được nữa đâu.”

“Dạ.” Tiểu Tịnh Trần đáp lại một tiếng, nhưng đầu cũng không thèm quay đầu lại. “Chưởng môn sư tổ...”Minh Trùng sốt ruột, Phương trường sư phụ nhấc tay, ý bảo anh ta bình tĩnh, chớ nóng vội, chỉ quay đầu nhìn về phía Tiểu Sơn, “Nếu như cậu tin tưởng bần tăng, thì cùng bần tăng rời khỏi đây, đừng nấn ná lại nữa, nếu không thì Duyên Ngộ sẽ thật sự không còn cách cứu chữa nữa đâu.” Tiểu Sơn cúi đầu nhìn Bạch Hi Cảnh trong lòng mình một cái, lại ngẩng đầu lên liếc khuôn mặt nghiêng trầm tĩnh của Tiểu Tịnh Trần, mím môi, bước từng bước lớn theo Phương trượng.

“Muốn đi? Có thể, để mang lại.” Giới Đắc quát khẽ một tiếng, cả người đều xông tới như tên ra khỏi cung. Đáng tiếc, vừa tới lỗ thủng kia, liền cảm giác hoa mắt, hắn theo bản năng khoanh hai tay lại chắn trước ngực. “Bộp” một tiếng, một bàn tay nhỏ mềm mịn đánh trúng cánh tay của hắn, dường như ngưng tụ lực công kích của hàng vạn quân gian nan ngăn chặn thể tấn công của hắn.

Giống như vô số tên phản diện trong phim truyền hình, vào lúc âm mưu cuối cùng cũng sắp thành công, bọn họ luôn sẽ vì một vài lý do kỳ quái, ngốc nghếch nào đó, lảm nhảm lãng phí một đồng thời gian, cho diễn viên chính có cơ hội để hít thở và trở mình, cuối cùng, bản thân lại thua đến không còn mảnh giáp.

Bất luận là vì lý do gì, Giới Đắc thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh chứng kiến cả quá trình mà không nhân tình huống có lợi nhất trừ khử kẻ địch của mình. Khi hắn trơ mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần đưa Bạch Hi cảnh cho Tiểu Sơn bế mà không ra tay ngăn cản, thì đã định trước là hắn sẽ mất đi cơ hội khống chế Tiểu Tịnh Trần lần cuối cùng rồi.

Không có Bạch Hi Cảnh trong lòng, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn có thể thả lỏng tay chân ăn thua đủ với Giới Đắc. Giới Đắc tự tin hoàn toàn có thể sau khi trừ khử Tiểu Tinh Trần sẽ đi truy sát Giới Không và Bạch Hi Cảnh. Với năng lực hiện tại của cô bé, cho dù là chùa Bồ Đề cũng đừng nghĩ tới nằm ngoài thế gian được nữa. Lúc này bảo bọn họ rời khỏi chẳng qua là để cho bọn họ kéo dài chút hơi tàn, sống thêm vài ngày, hưởng thụ cảm giác hoảng sợ chờ đợi cái chết mà thôi. Còn về việc đến cả Giới Không cũng bị ngược đến mức không có sức mà đánh trả, hắn có thể giết được Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới có thể sống tới hai mươi tuổi hay không... Ha ha!

Minh Trừng dìu Phương trường sư phụ nhanh chóng xông vào trong thang máy, vẫn không yên tâm mà nói: “Phương trường sư tổ, chúng ta thật sự cứ như vậy bỏ mặc tiểu sư thúc một mình sao, ngộ nhỡ thúc ấy bị Giới Đắc... Sư tổ, hay là con ở lại nhé!”

Phương trường sư phụ bị thương không nhẹ, chạy nhanh như vậy ông cũng có chút không thở nổi, lại vẫn dùng sức kéo Minh Trừng lại: “Con đừng có tạo thêm phiền phức cho nó.” “Sư tổ...”

Phương trường sư phụ nghỉ một hơi, mới nói: “Con cho rằng vì sao ta lại thua Giới Đắc chứ?” Minh Trừng: “...” Lẽ nào không phải là vì sự tổ người không bằng người ta sao?

Phương trường sư phụ tức đến mức đánh cho anh ta một phát: “Thời gian luyện kungfu của ta dài hơn hắn, thiên phú cũng giỏi hơn hắn, nội công cũng thâm hậu hơn hắn, dụng tâm cũng chuyên nhất hơn hắn, ta thường so tài với đám người Minh Chính, kinh nghiệm lại càng phong phú hơn hẳn nhiều. Kết quả, ta vẫn thua, đó là tại vì sao?”

Minh Trừng suy nghĩ một chút, nói một cách không xác định: “Bởi vì hắn cải lão hoàn đồng?”

“Không sai.” Không ngờ rằng phương trường sư phụ ấy vậy mà lại gật đầu, “Hắn đã sử dụng loại thuốc cấm kỵ để cải lão hoàn đồng, các tố chất của cơ thể đều đạt đến trạng thái đỉnh cao. Thứ thuốc kia càng khiến cho nội lực của hắn tăng mạnh, vượt xa cả ta, cho nên hắn có thể thắng là vì hắn của hiện tại trẻ hơn ta. Nhưng muốn so về trẻ thì Tịnh Trần còn trẻ hơn hắn không chỉ một giáp.”

Minh Trùng sửng sốt, anh ta đã nghe hiểu ý trong lời nói của phương trường sư phụ, líu lưỡi nói: “Nhưng mà... Nhưng mà hắn không phải bởi vì dùng thuốc nên nội lực tăng cao sao, tiểu sư thúc mới luyện võ được hai mươi năm, dù có thế nào cũng không thể vượt qua người luyện gần một trăm năm như hắn được... sư tổ à!”

Lời của Minh Trừng không những không khiến Phương trường sư phụ lo lắng, lão già cơ trí này ấy vậy mà lại còn nở nụ cười: “Lẽ nào người dùng thuốc cường hóa lại chỉ có mỗi mình hắn sao?”

Minh Trừng kinh ngạc há miệng, đại não mắc kẹt nhất thời không phản ứng lại được. Phương trường sư phụ nói lời sâu xa: “Hắn dùng cơ thể của Tịnh Trần làm máy dung hợp thuốc mặc dù tàn nhẫn, nhưng cũng đã nâng thể chất của Tịnh Trần lên một tầm cao mới. Loại thuốc này có thể khiến hắn cải lão hoàn đồng, nhưng Tịnh Trần là máy dung hợp thuốc mà vẫn có thể sống sót tung tăng mới là người có độ phù hợp cao nhất với thứ thuốc này. Hắn đã trải qua sự cường hóa của thuốc, hiện tại hắn trẻ hơn ta, ta không phải là đối thủ của hắn. Tương tự như vậy, Tịnh Trần cũng đã trải qua sự cường hóa của thuốc, hơn nữa tỉ lệ cường hóa còn xa hơn hẳn cả mấy con đường, điều quan trọng nhất là, con bé trẻ hơn hắn... Minh Trừng, con hiểu rõ Tịnh Trần hơn ta, chúng ta ở lại đó chỉ có thể trở thành gánh nặng cho con bé, chỉ có chúng ta rời đi thì con bé mới có thể không còn kiêng kỵ gì mà đánh chết hắn.”

Huống chi... ánh mắt của Phương trường sư phụ trầm xuống.

Tiểu Tịnh Trần chính là một dã thú đội lốt người, trước kia bởi vì bị chất thuốc hợp thành ăn mòn não mà

mất đi lý trí, nếu Bạch Hi Cảnh đã có thể dùng máu của mình để gọi cô bé tỉnh lại thì điều đó chứng minh rằng anh có một vị trí tuyệt đối trong lòng của Tiểu Tịnh Trần, điều này đối với một dã thú có chướng ngại về nhận thức tình cảm mà nói thì tuyệt đối là tổn thương chí mạng - Người mà mình coi trọng nhất bị bức hiếp” đến mức máu me đầm đìa, dã thú nhỏ không cuồng bạo thì đến Phật tổ cũng không đồng ý! Phương trường sư phụ hiểu rõ Tiểu Tịnh Trần, cô bé càng tức giận thì vẻ mặt lại càng bình tĩnh. Lúc này đầu óc của cô bé cũng càng tỉnh táo hơn.

Cho nên, kẻ thù thí chủ, chúc ngài lên đường bình an, A Di Đà Phật!!! Minh Trừng chớp cặp mắt chuột trống rỗng, hoàn toàn không thể hiểu được logic của Phương trường sự phụ. Tiểu Sơn cũng hiểu rất rõ thuộc tính của Tiểu Tịnh Trần, đồng tình nhìn anh ta một cái, nhanh chân bước vào thang máy nhân lúc Phương trường sư phụ dạy bảo đồ tôn thì đã được anh mở ra, nghe lời phân tích của Phương trường sư phụ, trái tim của Tiểu Sơn đã an tâm triệt để, giống như lời ông Spielberg Roth đã nói: Kẻ tin Vô Tà sẽ được bất tử!

Từ mười bốn năm trước, Tiểu Sơn đã sớm thể nghiệm sâu sắc: Kẻ tin Bạch Tịnh Trần sẽ được bất tử! - Đây là một chân lý!

Chân lý được nắm giữ trong tay rất ít người!

***

Tiểu Tịnh Trần chặn đòn đánh bất ngờ của Giới Đắc, hoàn toàn không thèm nhìn đến bốn người đang rời đi ở sau lưng, chỉ nắm chặt nắm đấm hung hăng xông về phía Giới Đắc mà nện xuống. Giới Đắc vặn eo, đột nhiên phát lực, một tay cong thành trào chộp lấy nắm đấm nhỏ trắng mịn của cô bé. Nhưng nắm đấm nhỏ bé trông như vô hại kia lại truyền đến một lực khiến cho sắc mặt hắn đại biển. Giới Đắc vội vàng cấp tốc lui về sau mới miễn cưỡng giảm bớt được sức nặng trong lòng bàn tay và trên nắm tay mà không bị thương. Lúc Tiểu Tịnh Trần đấm tới, Giới Đắc hoàn toàn không cảm nhận được chút sát khí nào trên người cô bé, cũng không hề cảm nhận được có luồng chân khi đang chuyển động trong cơ thể cơ bé, lại càng không cảm nhận được khí thế áp người quanh thân cô bé. Nhưng uy lực của nắm đấm không to bằng cái màn thầu này lại như thế chẻ tre mà đập tan tành chân khí phòng ngự bao kín xung quanh lòng bàn tay của hắn, trực tiếp chấn động khiến xương cánh tay của hắn đau đớn. Điều này không khoa học!