Sắc mặt những người còn lại của nhà họ Tiêu bỗng nhiên trở nên trắng bệch, người Hoa Hạ dường như không một ai không biết đến ba chữ “Bạch Hi Cảnh” này. Đặc biệt là những những thế gia của xã hội thượng lưu, cuộc sống của dân chúng bình thường dù sao thì cũng cách vòng quan hệ này có hơi xa.
Bạch Hi Cảnh mặc dù chiếm cứ phương Nam, đứng ở thế đối lập so với Hoa Thất Đồng ở phương Bắc. Về nguyên tắc, Thượng Kinh là địa bàn của Hoa Thất Đồng, dù cho là Bạch Hi Cảnh cũng không thể manh động. Thế nhưng, những người có thông tin nhanh nhạy lại có được tin tức quan trọng là mối quan hệ giữa Hoa Thất Đồng và Bạch Hi Cảnh mấy năm gần đây tốt lên rất nhiều. Đương nhiên, sẽ không có kẻ ngốc nghếch nào cho rằng đó là vì Hoa Thất Đồng nhìn trúng Bạch Hi Cảnh hoặc là Bạch Hi Cảnh quyến rũ Hoa Thất Đồng cả.
Chỉ cần đầu óc không có vấn đề thì sẽ biết được Hoa Thất Đồng là một người đồng tính, cô ta thích phái nữ. Mà Bạch Hi Cảnh vừa hay có một cô con gái xinh đẹp mới tròn hai mươi xuân. Đặc biệt là những người bên cạnh Hoa Thất Đồng, những người tận mắt chứng kiến lịch sử đuổi theo “vợ” đầy máu và nước mắt của chị Thất, chỉ là trước mắt vẫn còn chưa thành công.
Cô gái mình thích là một con ngan ngốc nghếch cũng không quan trọng lắm. Nhưng nếu con ngan ngốc nghếch này lại có một người cha còn giảo hoạt hơn cả hồ ly, hung tàn hơn cả mãnh hổ, vậy thì quả là không may mắn rồi. Hoa Thất Đồng thích Đại tiểu thư nhà họ Bạch, đây cũng đã không còn là tin tức bí mật gì.
Đã đi quá xa chủ đề rồi, mọi người đều biết, Bạch Hi Cảnh chỉ có một cô con gái, hơn nữa cô gái này còn là người trong lòng của Hoa Thất Đồng. Đắc tội một trong hai người là Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng thế nhưng vẫn còn đường lùi mà thương lượng, nhưng nếu như đắc tội Đại tiểu thư nhà họ Bạch này thì...
Nhìn đôi mắt to trong veo đen lay láy của Tiểu Tịnh Trần, khung cảnh trước mắt bà cụ Tiêu như tối đen lại. Từng người từng người của nhà họ Tiêu đều câm như hến, đến ngay cả Tiêu Tĩnh Nhiên cũng lặng lẽ nằm rạp người xuống, nằm trên bãi máu mà bà ta đã nôn ra, không hé răng một từ.
Đáy mắt bà cụ Tiêu có nỗi hoang mang không thể che lấp được, thế nhưng sự hung hăng đã thành thói khiến cho bà ta vẫn cứ cứng mồm cứng miệng nói: “Mày nói cha mày là Bạch Hi Cảnh thì cha mày sẽ là Bạch Hi Cảnh sao hả? Mày có chứng cứ không, Đại tiểu thư nhà họ Bạch đâu có dễ làm như thế!”
Ánh mắt của ông cụ Tiêu chợt lóe lên. Ông ta hít một hơi thật sâu, nhìn về phía mẹ Tiết, âm trầm nói: “Úy Nhiên, mặc dù con gả qua nhà họ Tiết đã ba mươi năm. Thế nhưng con đừng quên rằng con vẫn đang mang họ Tiêu đấy. Thế nào là thân, thế nào là sơ, con phải phân biệt cho rõ ràng, đừng để đến sau này hối hận cũng không kịp.”
Đây là lời nhắc nhở mẹ Tiết một cách đầy ẩn ý. Tiểu Tịnh Trần là do mẹ Tiết mang đến, chỉ cần một câu nói của bà là nhà họ Tiết có thể phủi sạch quan hệ, người không biết không có tội mà. Chỉ là làm như thế này thì nhà họ Tiết sẽ phải đưa lưng ra mà gánh lấy trách nhiệm, vì dù sao, mấy người nhà họ Tiết đều biết rõ thân phận của Tiểu Tịnh Trần.
Đã đến lúc này rồi mà ông cụ Tiêu vẫn còn nghĩ cách để bóc lột chút giá trị cuối cùng của mẹ Tiết. Mẹ Tiết hiện tại không chỉ đơn giản là nguội lòng mà đến cả chút hy vọng cuối cùng cũng đã bị hủy luôn. Lúc nói ra những lời này, ông cụ Tiêu căn bản không hề nghĩ đến nếu như nhà họ Tiết nai lưng ra gánh cái hậu quả này thì kết cuộc của nhà họ sẽ thế nào. Nhà họ Tiêu chịu không nổi cơn thịnh nộ của Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng, chả lẽ nhà họ Tiết lại đáng phải gánh cái đen đủi này sao?
Ông cụ Tiêu nhìn chằm chằm vào mẹ Tiết đang cất giọng cười to một lần nữa. Ý đoạn tuyệt trên mặt bà rõ ràng như thế kia, khiến cho ông cụ Tiêu muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng không được. Nhưng lời nói hung dữ cuối cùng của mẹ Tiết còn chưa kịp ra khỏi miệng thì di động của Tiêu Thành đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên lanh lảnh trong giờ khắc yên tĩnh này như đâm vào màng nhĩ mọi người, Tiêu Thành vẫn cứ luôn trầm mặc, dù cho mắt thấy nhà họ Tiêu sắp gặp đại nạn lâm đầu thì lông mày của hắn vẫn không động dù chỉ là một chút. Bị nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế của một gia tộc thế này, dù cho có nhân tính đến thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ bị diệt trừ và mài mòn đến triệt để sau mỗi âm mưu và tính toán lũ lượt của những kẻ gọi là người thân. Trên thực tế, hắn chẳng hề quan tâm đến sự tồn vong của nhà họ Tiêu.
Cho nên hắn mới có thể bình tĩnh nhận điện thoại trước con mắt của bao nhiêu người: “Alo? Ừ, thật sao?... Tôi đã biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, khóe miệng của hắn - người vẫn luôn mang theo bản mặt của người chết từ từ cong lên. Nhìn thấy nụ cười quỷ dị này, trái tim nhỏ của ông cụ Tiêu bắt đầu trở nên hoảng hốt. Ông ta không hiểu sao lại có một loại cảm giác như thể mình sắp chết mà không có chỗ chôn.
Tiêu Thành nhìn lướt qua mọi người đang nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Bạch Khải chết rồi. Tối hôm qua lái xe trong lúc say rượu nên đụng phải cột điện, được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Sáng sớm hôm nay đã tử vong. Lúc đó trên xe còn có Tôn Mẫn Như người nhà họ Tôn, cô ta chết ngay tại chỗ.”
Mọi người theo bản năng rùng mình nhưng lập tức trở nên khó hiểu. Người nhà họ Bạch chết thì có quan hệ gì với bọn họ chứ?
Ông cụ Tiêu lại không tự giác dõi mắt về phía Tiểu Tịnh Trần, Tiêu Thành cũng đang nhìn Tiểu Tịnh Trần, nhẹ giọng nói: “Cô quen Bạch Khải sao?”
Tiểu Tịnh Trần nghĩ một lúc, gật đầu đáp: “Buổi sáng hôm qua có gặp anh ta, tôi đánh anh ta một trận.”
Vừa mới nghĩ đến Bạch Khải là cô bé lại nghĩ đến người vợ chưa cưới của cha bị cô bé bóp lấy yết hầu lúc đó. Cả người Tiểu Tịnh Trần đều không thoải mái, ánh mắt đen như mực của cô bé càng trở nên đen hơn vài phần. Rõ ràng cô bé thuần khiết như một búp bê làm bằng thủy tinh, thế nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy rét từ trong tim.
Nhưng khi nghe lời nói, chú ý đến trạng thái cảm xúc hiện giờ của cô bé thì tất cả người nhà họ Tiêu đều đã hiểu lầm...
Chỉ vì Bạch Tịnh Trần không thuận mắt đánh Bạch Khải một trận đòn mà Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng đã phái người giết chết anh ta. Ác độc quá mà.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cái chết của Bạch Khải tuyệt đối không thể không có quan hệ nào với Bạch Hi Cảnh và Hoa Thất Đồng. Bởi vì Bạch Khải căn bản không có khả năng do lái xe trong lúc say rượu mà mất mạng. Anh ta trước nay dị ứng với chất cồn, cho nên không bao giờ uống rượu!
Lá gan bé xíu của người nhà họ Tiêu đã bắt đầu run lẩy bẩy, mẹ Tiết lúc này lại đột nhiên cười lớn. Bà nói với Tiểu Tịnh Trần: “Mẹ đã nói rồi mà, cha con không có khả năng không cần con. Quả nhiên chỉ là hiểu lầm mà thôi. Con còn không mau chóng gọi điện thoại cho cha con đi. Con ở bên ngoài lâu như thế, cha con chắc chắn lo lắng lắm rồi.”
Đừng nói chỉ có Bạch Hi Cảnh lo lắng cho cô bé mà Tiểu Tịnh Trần thật ra cũng rất nhớ cha mình. Nghe lời nói của mẹ Tiết, trái tim cô bé có chút dao động. Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cái cô vợ chưa cưới đó, Tiểu Tịnh Trần liền cảm thấy đủ các loại không thoải mái ập đến. Cô bé mím chặt miệng, kiên quyết không gọi điện thoại.
Mẹ Tiết bất đắc dĩ mà thở dài, lẳng lặng liếc về phía Tiết Bồng một cái. Tiết Bồng mượn sự yểm trợ của Tiết Đan mà âm thầm lôi điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn đi. Mặc dù không cam lòng, nhưng chuyện nhà họ Tiêu cũng coi như đã dạy cho bọn họ một bài học. Không có sự chăm sóc của Bạch Hi Cảnh, chỉ dựa vào nhà họ Tiết thì không thể nào bao bọc được Tiểu Tịnh Trần. Con bé trời sinh đã có thể chất thu hút phiền phức rồi. (Đây là sản phẩm thiết yếu dành cho nữ nhân vật chính đó mà)
Thời khắc này, người nhà họ Tiêu biết bọn họ đã chọc phải họa lớn, căn bản không dám tùy tiện há miệng nói lời nào nữa. Ông cụ Tiêu và bà cụ Tiêu thì đang nhanh trí suy xét xem nên làm như thế nào để cho nhà họ Tiết giúp đỡ bọn họ đỡ mối họa này. Dù sao có Tiểu Tịnh Trần ở đây, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối sẽ không làm những chuyện quá đáng với nhà họ Tiết. Nhưng nếu như là nhà họ Tiêu thì chỉ sợ bọn họ sẽ thật sự phải biến mất khỏi giới quý tộc ở Thượng Kinh rồi.
Tiểu Tịnh Trần vẫn phồng má đấu tranh tư tưởng xem có gọi điện thoại cho cha hay không thì di động trong tay cô bé đã vang lên trước rồi. Tiểu Tịnh Trần vội vội vàng vàng móc di động ra, vừa nhìn số điện thoại gọi đến hiển thị trên màn hình là cô bé lập tức cong đôi mắt lên, cười giống con mèo chiêu tài. Sau khi nhận điện nụ cười đó liền hơi thu lại, khôi phục lại dáng vẻ mông lung mặt không chút cảm xúc lúc trước, nói: “A lô, ba!!”
Mẹ Tiết, Tiết Đan và Tiết Bồng: “...” Em gái, em đừng lật mặt nhanh như thế được không!
Vừa nghe thấy âm thanh ngọt ngào của cô con gái bảo bối nhà mình, sự xoắn xuýt trong hai ngày qua của Bạch Hi Cảnh liền trở lên dễ chịu hơn rồi. Thế nhưng sự bình tĩnh ôn hòa và cả sự lành lạnh không dễ nhận ra trong giọng nói của Tiểu Tịnh Trần lại khiến cho trái tim của Bạch Hi Cảnh không hiểu sao như bị nhéo một cái. Nụ cười nhạt trên mặt anh cũng lập tức trở nên lạnh hơn vài phần. Một vụ tai nạn xe cộ mà đã giải quyết tính mạng của hai kẻ đó, quả là hời cho bọn họ quá rồi.
Bạch Hi Cảnh hít sâu một hơi, mềm giọng nói: “Tịnh Trần, bây giờ con đang ở đâu, ba đến đón con về nhà có được không?”
Tiểu Tịnh Trần xụ môi, tròng mắt ngay lập tức đỏ lên, nói: “Ba, ba vậy mà lại không biết con đang ở đâu, ba quả nhiên không cần con nữa rồi.”
Bởi vì bản tính mù đường của con ngan ngốc Tiểu Tịnh Trần này, Bạch Hi Cảnh từ trước đến nay luôn nắm rõ hành tung của cô bé trong lòng bàn tay, Tiểu Tịnh Trần cũng hoàn toàn không để ý việc cha nắm rõ hành tung của mình. Mà ngược lại, cô bé còn thích thú cảm giác khi mỗi thời khắc quan trọng xảy ra, người cha vạn năng của mình đều sẽ như thần tiên hạ phàm đến cứu trợ. Thế nhưng bây giờ, vậy mà cha lại nói không biết cô bé đang ở đâu... Cha quả nhiên không quan tâm cô bé nữa rồi.
Bạch Hi Cảnh không khỏi cắn lấy đầu lưỡi của mình, vốn dĩ anh chỉ định thể hiện chút tình thương của cha mà thôi. Con mẹ nó, ai mà biết tự nhiên lại giẫm phải đuôi mèo thế này chứ. Bạch Hi Cảnh vội vàng cuống quýt an ủi cô bé: “Đừng khóc, đừng khóc, ba biết con đang ở đâu mà. Giờ ba sẽ đến đón con ngay, được không?”
Tiểu Tịnh Trần hít mũi, nghẹn ngào hai tiếng, nhưng lại không nói chuyện. Bạch Hi Cảnh sốt ruột đến mức mồ hôi cũng toát cả ra. Rốt cuộc là sống hay là chết, con cho cha một lời xác định có được không con gái, đừng mang giọng nghẹn ngào khiến người ta thấm thỏm thế này chứ.
Tiểu Tịnh Trần liếc sang những người nhà họ Tiêu đang nhìn cô bé chằm chằm như hổ rình mồi (ánh mắt sợ hãi ngơ ngác) một cái, không cam lòng mà lên tiếng trả lời: “Vâng... Ba ơi, có người bắt nạt con!”
“Ba đến lập tức đây, đợi ba một phút đồng hồ.” Bạch Hi Cảnh như đứng trên đống lửa như ngồi trong đống than mà cúp điện thoại.
Vừa kết thúc cuộc gọi, đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần lập tức chớp một cái, nước mắt long lanh biến mất không còn gì. Cô né mím môi nhỏ lại cười, để lộ ra hai lúm đồng tiền, hài lòng mà vuốt điện thoại di động, cả người đều tản ra một vầng Phật quang nồng đậm. Mẹ Tiết dường như đã nhìn thấy cái đuôi nhỏ đang vẫy điên cuồng sau lưng cô bé.
Ngay cả kẻ ngốc cũng học được thay đổi sắc mặt, nhân loại quả thật muốn lật trời mà!
“Tịnh Trần!” Cửa chính nhà họ Tiêu đột nhiên bị người ta đẩy ra một cách thô lỗ. Bạch Hi Cảnh không hề báo trước mà xuất hiện trước mắt tất cả mọi người như thế.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt của mình, có chút ngơ ngác hỏi: “Ba, sao ba đến nhanh thế?”
Nói một phút thật sự là một phút đồng hồ, tốc độ thần thánh quá nha!
Bạch Hi Cảnh nở nụ cười rồi ôm lấy cô bé, gò má chà xát cái đầu nhỏ mềm mại của cô bé. Cha Ngốc đang hạnh phúc tuyệt đối sẽ không nói cho con gái biết là từ khi cô bé bắt đầu bước chân nào cửa lớn nhà họ Tiêu thì anh vẫn luôn mai phục ngoài cổng lớn nhà họ Tiêu, tùy cơ chờ đợi sự kêu gọi của con bé.
Một phút đã được coi là chậm rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ cười đến mức mặt mày cong cong của Bạch Hi Cảnh, mẹ Tiết đột nhiên kích động đến sắp hôn mê. Anh Boss à, sau lưng anh có cái đuôi lớn nhưng cũng có thể đừng vẫy đến mức sung sướng như thế được không, chú ý hình tượng đi!
Mặc dù dáng vẻ của hai người không giống nhau, nhưng nhìn cái vẻ mặt cười cong cong của mèo chiêu tài và cái đuôi to phía sau mông mang đặc điểm của trung khuyển kia, thì không có một ai sẽ hoài nghi quan hệ cha con của hai người. Đây chính là cha nào con nấy trong truyền thuyết!
Bạch Hi Cảnh đột nhiên xuất hiện dọa cho một số người rụng cả cằm xuống đất. Cha Ngốc thuộc tính trung khuyển mang dáng vẻ mèo chiêu tài làm người ta sợ hãi đến mắt rớt đầy sàn nhà. Tiết Bồng mệt mỏi đỡ trán, anh ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận hình tượng chói lóa của nam thần trong lòng mình đã vỡ tan tành từ giờ phút này.
Bạch Hi Cảnh ôm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Tịnh Trần, trái tim trống rỗng trong hai ngày nay đã được lấp đầy. Lúc này, chỉ số tâm trạng của anh lại vươn lên tầm cao mới. Thế nhưng trong lúc anh đang vùi đầu vào cần cổ của con gái, thì lại nhấc đôi mắt lên quét về phía mọi người, người nhà họ Tiêu tất cả đều rùng mình ớn lạnh. Khí lạnh từ ngón chân họ xông thẳng một đường len lỏi đến từng sợi tóc, cả người dường như đều đông thành tượng băng.
Ngay cả bản thân mình làm con gái khó chịu còn đáng tội chết ngàn lần nữa là những người khác... Ha ha!