Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 476: Cha tôi tên là bạch hi cảnh

Gia tộc lớn có gia thế thì nhân khẩu thường đông đảo, vàng thau lẫn lộn, khó bảo đảm là sẽ không có vài công tử bột thích đi tìm đường chết. Heroin cũng không phải là vật thần thánh gì, người có tiền thật lòng muốn chơi thì không có chuyện không chơi được. Nhưng nhà họ Tiêu thì không như vậy, bọn họ phải bấu víu nhà họ Tiết mới có được địa vị như ngày hôm nay.

Mà nhà họ Tiết thì làm cái gì nhỉ? Gia tộc làm quân nhân!

Tiết Quang Hàn nể mặt vợ mình mới khoan dung để cho nhà họ Tiêu mượn danh mượn thế, có thể khoan dung cho một vài việc không ảnh hưởng đến toàn cục, thậm chí có thể khoan dung cho những tính toán nhỏ nhặt vĩnh viễn không thể thực hiện được của bà cụ Tiêu. Nhưng ông tuyệt đối không có cách nào bao dung khi nhà họ Tiêu xuất hiện kẻ nghiện ngập.

Năm đó, nếu không phải trong nhà có người ở là kẻ nghiện ma túy bị tóm lấy nhược điểm mà bị người khác uy hiếp, bọn bắt cóc cũng sẽ không thể không một tiếng động mà lẩn vào nhà họ Tiết bắt cóc Tiết Đồng đang còn trong tã lót. Vì vậy, dù cho là Tiết Quang Hàn hay là Tiêu Úy Nhiên, thậm chí bao gồm cả Tiết Bồng, Tiết Đan, Tiết Khải, và cả những người có quan hệ huyết thống khác thuộc chi thứ trong nhà họ Tiết đều ghét cay ghét đắng những người dám đụng vào thuốc phiện.

Cái ranh giới cuối cùng này, đến ngay cả bà cụ Tiêu cũng không dám chạm vào.

Không ngờ rằng Tiểu Tịnh Trần vừa mới gặp mặt lần đầu liền có thể lật tẩy bộ mặt thật của Triệu Bằng Phi. Nhìn thấy cái túi nho nhỏ đựng bột trắng trên mặt đất, dù có là kẻ thiểu năng cũng biết được đó là thứ gì. Nhất thời, phòng khách nhà họ Tiêu im ắng không tiếng động, người nhà họ Tiêu không dám nói một lời.

Tiêu Tĩnh Nhiên theo bản năng mà nhìn về phía mẹ Tiết. Bà ta thấy người chị ruột thịt này đang mang ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào mình. Vẻ hận thù hung tàn hận không thể ăn sống nuốt tươi đó khiến cho bà ta không nhịn được mà lùi về phía sau, chân tay lạnh lẽo. Cái túi heroin này tuyệt đối đã khoét vào vết thương đau đớn nhất trong tim Tiêu Úy Nhiên.

Tiêu Tĩnh Nhiên ngay lập tức liền hoảng loạn. Triệu Bằng Phi bị phát hiện hút thuốc phiện, đừng nói nhà họ Tiết sẽ không tha cho nó, đến ngay cả nhà họ Tiêu phỏng chừng cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Nếu như không có hai cái cây lớn là nhà họ Tiết và nhà họ Tiêu này, bà ta và Triệu Bằng Phi sẽ bị người nhà họ Triệu đánh chết tươi mất.

Ánh mắt của Tiêu Tĩnh Nhiên không khỏi rơi trên người đứa con trai quý báu của mình, sau đó bà ta liếc về phía hung thủ đã đem bọn họ chèn ép đến ngõ cụt - Tiểu Tịnh Trần!

Biểu cảm của Tiêu Tĩnh Nhiền liền trở nên vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn mà cuồng nộ bổ nhào về phía Tiểu Tịnh Trần, hét lớn: “Đồ đê tiện, tao giết chết mày!”

Chữ “giết” tuyệt đối là vảy ngược của Tiểu Tịnh Trần, cô bé chút cảm xúc nào quay đầu lại nhìn Tiêu Tĩnh Nhiên đang xông đến. Tiết Đan, Tiết Bồng vừa nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Tiêu Tĩnh Nhiên liền muốn đứng ra ngăn cản theo bản năng. Kết quả hai người bọn họ còn chưa kịp ra tay thì đã cảm thấy một luồng gió thổi qua bên người. Tiêu Tĩnh Nhiên hét thảm một tiếng, cả người bà ta đều bay ngược ra bên ngoài, đập vào bức tường lạnh lẽo cứng ngắc rồi ngã nhoài trên mặt đất, mãi một lúc sau vẫn không đứng dậy được.

Tiểu Tịnh Trần đứng ở trước mặt của Tiết Bồng và Tiết Đan, một chân đứng thẳng, một chân khác đang duy trì động tác đạp người, còn chưa thu thế trở lại.

Tiêu Tĩnh Nhiền ngã trên mặt đất sau đó “hự” một tiếng nôn ra một ngụm máu, cả người bà ta đều không xong rồi. Thế nhưng bà ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tịnh Trần không dời mắt. Cái vẻ hận thù từ trong xương cốt đó đến ngay cả mẹ Tiết cũng cảm thấy da đầu tê rần.

Động tác của Tiểu Tịnh Trần quá nhanh, chỉ trong chớp mắt là đã phế đi hai mẹ con nhà này. Cả gian phòng khách tĩnh lặng không chút tiếng động, tất cả mọi người đều sợ hãi mà nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Không chỉ vì võ công, mà còn bởi vì thái độ không chút kiêng dè của cô bé. Rốt cuộc là ai cho cô bé lá gan lớn đến mức dám giở thói ngang ngược ở nhà họ Tiêu chứ. Dù cho là Tiết Quang Hàn, muốn động thủ cũng phải đem xé một cái cờ chính nghĩa mang tên pháp luật mới có thể làm được đấy.

Người khác không dám ho he, bà cụ Tiêu lại tức đến mức run rẩy cả người, hét lên: “Phản rồi, phản rồi, quả thật là phản rồi, bà già đây còn chưa chết đâu, mấy người...”

Lời nói ác độc của bà cụ Tiêu còn chưa thành câu, Tiểu Tịnh Trần đã bất thình lình quay đầu lại. Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào bà ta, giọng nói mềm mại cất lên: “Tôi biết là bà vẫn còn chưa chết, nếu như mà bà muốn chết thì tôi có thể tìm người giúp bà.”

Đệ tử nhà Phật mặc dù không giết người, thế nhưng những thú cưng thích sát sinh của nhà cô bé cũng không hề ít, đảm bảo làm gọn gàng nhanh chóng không ô nhiễm.

Bà cụ Tiêu nghẹn họng, bị đôi mắt đen đến sâu thẳm của Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm, xương sống của bà ta cũng bốc lên luồng khí lạnh, sợ hãi đến mức một lúc sau cũng không nói lên lời. Đây tuyệt đối là sự việc chưa bao giờ xảy ra trong cuộc đời quen thói hung hăng của bà ta.

Lúc này Tiểu Tịnh Trần mới từ từ thu chân của mình lại, quay đầu sang, không hề chớp mắt mà nhìn Tôn Chí Tân. Tôn Chí Tân theo bản năng mà lùi về sau một bước, bàn tay không khỏi ấn chặt vào túi quần của mình, trong lòng gã sợ hãi không thôi. Lúc này gã lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Tiểu Tịnh Trần: “Trên người anh cũng có mùi của heroin, anh muốn tự mình giao ra hay là muốn tôi phải động thủ.”

Nói xong, cô bé còn nhìn về phía Triệu Bằng Phi không đứng dậy nổi và Tiêu Tĩnh Nhiên không ngừng thổ huyết một cái. Lông tơ trên người Tôn Chí Tân dựng đứng, cũng không dám có chút tâm lý may mắn nào nữa. Tay chân gã luống cuống lật đồ vật trong túi quần mình ra vứt trên mặt đất. Quả nhiên lại là một túi heroin nữa.

Chị dâu thứ hai nhà họ Tiêu cả người đều mềm nhũn khuỵu mình trên nền nhà, bà ta vội vội vàng vàng bò đến dưới chân mẹ Tiết, ôm chặt lấy đùi bà gào khóc nói: “Em à, em phải tin tưng chị dâu em, em cũng thấy Chí Tân trưởng thành từ khi nó còn nhỏ mà. Tuy nó hơi nghịch ngợm, nhưng về bản chất nó vẫn luôn là đứa bé ngoan. Nó sẽ không hút thuốc phiện đâu. Chắc chắn là nó bị người khác gài bẫy rồi... Đúng, chắc chắn là bị Triệu Bằng Phi giá họa đấy.”

Bà cụ Tiêu tức giận đến xanh cả mặt, cả người bà ta run lên muốn mở miệng nói, thế nhưng miệng của bà ta vừa cử động, ánh mắt chăm chú đen láy của Tiểu Tịnh Trần liền chuyển qua nhìn. Bà ta bị dọa đến mức tất cả lời nói đều kẹt lại ở trong cổ họng nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, dường như sắp không thở nổi nữa.

Tiết Đan và Tiết Bồng vốn dĩ chỉ muốn lợi dụng sự não tàn của người nhà họ Tiêu để khiến cho bọn họ đắc tội Tiểu Tịnh Trần, làm cho mẹ Tiết thất vọng một cách triệt để. Hai người họ hoàn toàn không thể ngờ được rằng sẽ có một niềm vui bất ngờ thế này.

Tiết Bồng không khỏi hướng về phía Tiểu Tịnh Trần rồi giơ lên ngón tay cái của mình. Tiểu Tịnh Trần mím môi cười để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Tiết Đan nhẹ giọng ho một tiếng, lạnh lùng nói: “Mặt hàng như thế này mà cũng dám đưa đến trước mặt em gái út nhà họ Tiết chúng tôi để mai mối, các người thật sự là có lòng mà.”

Câu nói này của cô đã khiến cho mẹ Tiết lạnh lòng đến triệt để. Mặc dù bà tuyệt đối không có khả năng đáp ứng cuộc hôn nhân như thế này, nhưng không đồng ý là một chuyện, người khác nhắc đến lại là một chuyện khác. Tiêu Tĩnh Nhiên và chị dâu thứ hai nhà họ Tiêu sinh ra ý nghĩ như thế này, đã chứng minh được bọn họ hoàn toàn không xem cô và con gái của cô là người thân. Bà cụ Tiêu cũng y như thế.

Mẹ Tiết đột nhiên cất giọng cười lớn, nụ cười đó vẫn nhã nhặn dịu dàng hệt như trước đây, nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương. Trái tim của bà cụ Tiêu đập thình thịch, bà ta có cảm giác rằng một thứ gì đó sắp tuột khỏi sự khống chế của bà ta. Nhưng bà ta vẫn cứ mở miệng nói: “Bằng Phi và Chí Tân ấy à, mẹ thấy chúng nó đều tốt cả, chỉ là nhất thời đi lầm đường một chút, quay đầu lại là bờ. Chúng ta làm bề trên cũng nên độ lượng với chúng.”

“Ha!” Mẹ Tiết nhẹ giọng cười lên một tiếng, vén chút tóc ngắn xõa bên tai, nói: “Bọn nó tốt hay không tốt thì có quan hệ gì với con sao. Chúng nó thích làm thế nào thì làm. Con chỉ là một đứa con gái đã gả ra ngoài, không lo được những việc của nhà mẹ đẻ.”

Nghe lời này mà người nhà họ Tiêu đều hoảng trong lòng, cái gì gọi là “không lo được những việc của nhà mẹ đẻ” chứ. Tiêu Úy Nhiên là muốn trở mặt, sau này không thèm lo chuyện của nhà họ Tiêu nữa đây mà. Những lời này, vào trong tai của bà cụ Tiêu tuyệt đối chính là sự uy hiếp, một sự uy hiếp trắng trợn.

Bà cụ Tiêu hung hăng đập bàn một cái thật mạnh, giọng nói bén nhọn: “Câu nói này của cô là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta hay sao hả!”

“Đoạn tuyệt hay không đoạn tuyệt quan hệ cũng không quan trọng nữa rồi. Sau này, Thượng Kinh có còn nhà họ Tiêu hay không còn khó nói đây này.”

Bà cụ Tiêu kinh ngạc nhấc đôi mí mắt sưng húp của mình lên, những người khác đều khó tin vào những gì đang diễn ra. Mẹ Tiết vẫn đứng nguyên tại chỗ, cả khuôn mặt đều dịu dàng nhưng nhìn dáng vẻ của bà ấy thì hoàn toàn không giống đang nói đùa.

Bà cụ Tiêu tức giận đến mức tròng mắt đều đã hằn lên tia máu, cười gằn nói: “Sao thế, lẽ nào cô muốn thay con nhóc lừa gạt hạ tiện này đến báo thù chúng tôi sao. Tôi là mẹ ruột của cô đó, trên người cô chảy dòng máu của nhà họ Tiêu chúng tôi. Cô thật sự cho rằng mình dựa vào một người đàn ông mà có thể coi trời bằng vung rồi hả.”

Lời này nói ra cũng đủ khó nghe, nhưng mẹ Tiết đã không còn để tâm nữa. Bà thậm chí còn bắt đầu cười thất thanh, nói: “Tôi sẽ không báo thù mấy người đâu, cướp đi sự sống của người khác, thì nhà họ Tiết chúng tôi cũng sẽ bị liên lụy. Hôm nay các người đối xử với Tịnh Trần thế này, không phải tưởng rằng con bé cần nhà họ Tiết làm hậu thuẫn hay sao? Nhưng các người có phải đã quên một điều rồi không? Con bé còn một người cha nuôi nữa.”

Bà cụ Tiêu khẽ xùy một tiếng, cả khuôn mặt đều là vẻ xem thường, những người nhà họ Tiêu khác cũng âm thầm bĩu môi. Cha nuôi là thứ gì chứ!

Ông cụ Tiêu trước giờ vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở đôi mắt của mình ra, ánh nhìn sắc bén rơi trên người Tiểu Tịnh Trần, hỏi: “Nhóc con, cô họ gì?”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại nhìn ông ta một cái. Nhà họ Tiêu mặc dù đáng ghét, nhưng ông cụ Tiêu lại không hề có biểu hiện ác ý với cô bé, còn về ý ngầm trong lời nói của ông ta thì cô nhóc này hoàn toàn nghe không hiểu. Cho nên Tiểu Tịnh Trần cũng rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông ta: “Tôi họ Bạch, tên là Tịnh Trần.”

“Họ Bạch.” Ông cụ Tiêu suy ngẫm một chút về dòng họ này rồi hỏi lại: “Người nhà họ Bạch???”

Nhà họ Bạch ở Thượng Kinh cũng là gia tộc lớn, hơn nữa chắc chắn có gốc gác hơn so với nhà họ Tiêu bọn họ rất nhiều. Người nhà họ Tiêu tim đập thùm thụp trong lồng ngực, thật sự là người nhà họ Bạch sao?

Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghe thấy nhà họ Bạch có một cô con gái nuôi lớn đến thế này mà. Hơn nữa, năm đó con gái nhà họ Tiết mất tích đã gây náo động, khiến cho dư luận xôn xao khắp cả Thượng Kinh. Nếu như nhà họ Bạch thật sự nhặt được con bé thì không có khả năng không nói một tiếng nào. Nhà bọn họ cũng không phải là không sinh được con gái, hà tất phải nuôi một củ khoai lang bỏng tay này chứ.

Điều này không khoa học!

Một tia sáng lóe qua dưới đáy mắt của ông cụ Tiêu, ông ta nói tiếp: “Cháu không phải là người Thượng Kinh?”

Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, người nhà họ Tiêu lập tức thở ra một hơi thật dài. Hoa Hạ lớn như thế này, người họ Bạch cũng rất nhiều. Ai quy định mang họ Bạch thì nhất định sẽ là nhà họ Bạch ở Thượng Kinh chứ. Chỉ cần không phải nhà họ Bạch ở Thượng Kinh thì dễ xử lý rồi. Ngày cả ông cụ Tiêu cũng không để lộ dấu vết mà thở phào một hơi.

Đáng tiếc, người nhà họ Tiêu lại yên tâm quá sớm rồi. Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, nói tiếp: “Tôi là người thành phố S.”

Ông cụ Tiêu đột nhiên trợn to đôi mắt. Ông lão trước nay gặp biến cũng không sợ vậy mà lại cũng có vẻ mặt hoảng hốt.

Người họ Bạch trong cả cái đất nước Hoa Hạ này rất nhiều, đến ngay cả nhà họ Bạch ở Thượng Kinh cũng chia thành dòng chính và dòng thứ. Thế nhưng, nhà họ Bạch ở thành phố S lại chỉ có một...

Ngón tay của ông cụ Tiêu không tự chủ được mà run lẩy bẩy, miệng cũng run rẩy, giọng nói thốt ra cũng không lưu loát: “Thế cha của cháu là...”

Mặc dù liên hệ với những lời nói phía trước của Tiêu Úy Nhiên cũng có thể đoán ra chút gì đó, nhưng ông cụ Tiêu vẫn nhìn chằm chằm vào miệng của Tiểu Tịnh Trần. Trong lòng ông ta vẫn nhen nhóm một hy vọng may mắn nho nhỏ. Đáng tiếc, hôm nay đã được định trước là ngày gặp nạn của người nhà họ Tiêu rồi.

Môi hồng của Tiểu Tịnh Trần hơi hé, giọng nói mềm mại mang theo tiếng vang lanh lảnh dứt khoát nói: “Cha tôi tên là Bạch Hi Cảnh.”

“Uỳnh!” một tiếng vang lên, đầu óc của ông cụ Tiêu chỉ còn lại một mảnh trắng xóa. Tia hy vọng cuối cùng cũng nát vụn, cả người ông ta đều cảm thấy không ổn rồi.