Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 450: Phản bội

Tám chiếc xe nhỏ, ngoại trừ người lái xe, tổng cộng hai mươi tư tên sát thủ. Mỗi một tên đều mặc tây trang thẳng thớm, thân hình cao to, thể lực cường tráng, hơn nữa đồng loạt đeo kính đen trên mặt. Nói này các chàng trai, các người có vẻ đã xem phim ảnh về xã hội đen hơi nhiều rồi đấy. Nửa đêm canh ba trang bị kính râm, các người sợ người khác không biết cả nhóm đều là kẻ xấu phải không?

Tiểu Tịnh Trần là một tín đồ Phật giáo thành kính, vẻ ngoài của tín ngưỡng chẳng qua cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi, từ trước đến nay, cô bé chưa từng trông mặt mà bắt hình dong, càng sẽ không nhìn người qua quần áo bên ngoài. Đừng nói một người, hai người hay cả đám bọn họ có ăn mặc chỉ kém mỗi nước viết trên mặt một dòng “tôi là đồ đểu”; dù cho bọn họ có người nào người nấy đều đẹp trai phi phàm, nho nhã vô cùng, nhưng dám động súng đối với cô bé thì hết thảy mọi việc cô bé sẽ thay mặt Phật Tổ tiêu diệt hết sạch.

Những viên đạn phóng đến nhanh như con thoi. Tiểu Tịnh Trần hơi cúi thấp người xuống, tư thế như con báo săn mồi lao thẳng về phía chiếc xe đang phóng về hướng mình nhanh như tên bắn. Viên đạn nguy hiểm bay sượt qua gò má, bên tai, cánh tay của cô bé. Rõ ràng ở khoảng cách gần như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối cô bé không mất một sợi tóc, thậm chí đến một cọng tóc mảnh cũng không bị đứt.

Tốc độ của cô bé rất nhanh, nhưng tốc độ của chiếc xe con càng nhanh hơn. Tám chiếc xe con xếp thành hình mũi tên. Mắt thấy chiếc xe chạy ở vị trí đầu tiên và cô bé sắp đâm sầm vào nhau, đột nhiên một bóng đen to lớn ập xuống, con sư tử đực uy vũ lấy tư thế Thái Sơn ụp xuống, đem chiếc xe con đè dưới móng vuốt sắc nhọn của nó. Thể hình của con sư tử đực biến dị tuyệt đối không nhỏ hơn so với một chiếc xe con. Nóc xe bị cả người nó ấn đến mức bẹp xuống, đầu xe nhất thời mất khống chế, đâm thẳng vào chiếc xe con đang theo sát ngay sau ở rìa phía bên trái.

Hai chiếc xe cách nhau rất gần, tác hại của việc phóng đi với tốc độ siêu nhanh lập tức hiện rõ. Hai chiếc xe trực tiếp xe tan người mất, bình chứa xăng phát nổ. Nhuộm một biển lửa cháy rừng rực lên khu vực xung quanh. Mấy chiếc xe theo sau vội vàng điên cuồng đánh tay lái sang bên cạnh, chỉ sợ bản thân không cẩn thận một cái là là bị tai bay vạ gió.

Đáng tiếc, còn chưa đợi bọn họ vì nhặt một mạng của mình trở về mà thở phào nhẹ nhõm, thì hai bóng dáng đã xuyên qua đám lửa cháy hừng hực mà xông vào tầm mắt. Cái bóng lớn đương nhiên là con sư tử đực đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm kia rồi. Bóng dáng nhỏ hơn lại là mục tiêu của nhiệm vụ lần này, thứ đã được lệnh của cấp trên là phải quét gọn. Dáng vẻ bé nhỏ của cô gái dường như hoàn toàn bị cái bóng của con sư tử đực bao phủ ở dưới, nhưng lại không có người nào dám xem nhẹ cô.

Tiểu Tịnh Trần nhảy vọt lên thật cao, đôi mắt to đen đến tận cùng. Dưới ánh trăng lạnh lẽo trong trẻo, đôi mắt đó chuyển động như phát ra một ánh sáng kỳ dị. Mỗi một người nhìn vào đôi mắt này đều không thể kiềm chế được cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng xông thẳng lên bộ não.

“Gào gào gào...”

Nếu như nói nhóm thú cưng đáng yêu vừa mới đầu chỉ là vì cứu chủ nhân mà không thể không xử lý sạch sẽ kẻ địch, thì hiện giờ đám lửa cháy hừng hực và mùi vị thịt nướng bốc ra từ trong đống lửa và cả ngọn lửa tức giận tản ra từ người chủ nhân đã hoàn toàn khơi dậy hung tính trong chúng nó. Chúng nó vốn là những con dã thú biến dị, càng có nhiều trí tuệ và lý trí hơn so với đám thú bình thường. Cũng vì thế, một khi nổi giận, chỉ số hủy diệt và lực sát thương của chúng nó cũng lớn hơn nhiều.

Hổ dữ không còn dùng răng nanh đi nhai những tấm lá sắt cứng ngắc nữa, nó trực tiếp cáu kỉnh mà lật ngửa cái xe lên, lấy móng vuốt vươn qua cánh cửa xe bị vỡ tung kính thủy tinh đem những người ở bên trong móc ra ngoài. Trăn khổng lồ cũng không còn chậm rì rì mà xoắn chặt lấy chiếc xe nữa. Nó trực tiếp giơ cái đuôi của mình lên, lấy tư thế của hàng vạn tia sét hung dữ đập dẹp nóc xe. Chiếc xe dứt khoát bẹp thành tấm sắt vụn. Sức mạnh của đòn công kích này thậm chí còn vượt qua cả chiêu đè đầu cưỡi cổ của sư tử đực.

So với đám thú thì sói xám có hình thể tương đối nhỏ, nhưng nó càng giảo hoạt hơn nhiều. Chỉ số bạo lực của nó tất nhiên không bằng đám động vật to lớn họ nhà mèo kia. Nó điềm tĩnh mà ngồi xổm bên ven đường, giống hệt như một con chó nhà ngoan ngoãn. Những tên khốn kiếp ở trên những chiếc xe vẫn còn chưa được chăm sóc đến đã nhân cơ hội để nhanh chóng đào thoát. Kết quả là, bọn hắn vừa mới lao đến đường dành cho người đi bộ thì phía sau lưng, một tiếng sói tru dài đã vang lên. Bọn hắn thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn lấy một cái, thì đã cảm thấy trên lưng đột nhiên nặng đi...

Tiểu Tịnh Trần vững vàng đáp người trên nóc xe của chiếc xe duy nhất vừa không chịu sự phản kích của đám thú dữ vừa không có người bỏ chạy ra ngoài, sau đó cô bé lật người trên không rồi tiếp đất. Một bàn chân đạp nát cánh cửa xe bị khóa trái bên trong, bàn tay nhỏ trăng trắng mịn màng túm lấy phần rìa của cánh cửa xe bị biến hình mà dùng sức giật một cái, dỡ hẳn cánh cửa xe một cách bạo lực. Cô bé vừa mới ngẩng đầu lên, lập tức có hai nòng súng đen ngòm chống ở ngay trán mình.

Vấn đề thâm sâu khó lường như kiểu vì sao có đến bốn tên sát thủ mà chỉ có hai khẩu súng, Tiểu Tịnh Trần sẽ không lãng phí tế bào thần kinh não của mình mà đi suy xét. Cô bé chỉ căm ghét việc có nòng súng chĩa vào mình. Ánh măt cô bé sâu hơn, bàn tay nhỏ buông thẳng bên người không khỏi cử động một chút, cô bé từ từ ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn mấy người ở trong xe, sau đó, đơ người!!

Cô bé có đôi chút sững sờ, chớp lấy đôi mắt to của mình, dường như cảm thấy thị lực của bản thân mình đang có vấn đề. Cô bé còn lấy tay mà xoa mắt mình vài lần, rồi mới mơ hồ nhìn về phía người bên trong, gọi: “Vệ Thủ?? Tống Siêu??”

Nghe thấy mục tiêu ám sát cư nhiên lại có thể gọi tên của hai người trong xe mà không nhầm lẫn chút nào, trong ánh mắt của những người trong xe ngoại trừ hai người Tiểu Tịnh Trần đã nhận ra đều lóe lên một tia kinh ngạc. Sắc mặt bọn chúng đột ngột biến đối, lập tức thay đổi hướng súng. Tốc độ của Vệ Thủ lại nhanh hơn bọn chúng, tiếng súng vang lên “pằng” một tiếng, cậu ta trực tiếp đưa tiễn người ngồi cạnh mình lên đường. Mà Tống Siêu đang ngồi trên vị trí lái xe cũng đột nhiên ra tay. Cậu ta túm chặt lấy cổ tay của tên đang cầm súng ngồi trên ghế lái phụ, mạnh mẽ vặn một cái, đem khẩu súng đoạt lấy. Nòng súng chuyển hướng, chĩa thẳng vào đối phương.

Sắc mặt của người đó tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vệ Thủ, Tống Siêu, não của các anh bị úng nước hả? Vậy mà lại dám phản bội chúng tôi.”

Tống Siêu nhíu mày một cái, khóe miệng nhếch lên, cười một tiếng giễu cợt nói: “Đầu óc bị úng nước là các người mới đúng. Trước khi hai bọn tôi gia nhập vào tổ chức, các người nên tiến hành điều tra về quá khứ chúng tôi một cách chi tiết nhất mới phải. Chẳng lẽ các người không biết rằng chúng tôi và cô em gái này là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ sao. Vậy mà lại dám để cho chúng tôi đi ám sát cô ấy. Đây không phải là tỏ ý muốn chúng tôi đi phản bội hay sao? Thiểu năng!”

Người đó sững sờ một chút, khó tin mà trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc thốt lên: “Cái gì? Thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ? Không thể nào! Chúng tôi đã điều tra rồi, sự kiện trong đời các anh hoàn toàn là đường thẳng song song với cô ta, căn bản không có bất cứ điểm giao thoa nào cả.”

Tống Siêu ngẩn người một chút, mơ hồ nhìn về phía Vệ Thủ. Vệ Thủ cũng có chút không thể hiểu được mà cau mày, rồi lập tức thả lỏng, lạnh lẽo trả lời một câu: “Là do chú Bạch đã ra tay. Chú ấy chắc hẳn đã sớm nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống này, cho nên thay đổi tư liệu của chúng ta. Chính là để đề phòng có một ngày sẽ thế này. Có chúng ta ở bên, làm sao có thể để cho những người đó hại đến cô ấy.”

Tống Siêu liền hiểu mà gật đầu, không khỏi thi lễ cúng bái Bạch Hi Cảnh: “Chú Bạch quả là uy vũ bá đạo nhất thống giang hồ.”

Vệ Thủ cũng gật đầu bày tỏ đồng quan điểm, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tiểu Tịnh Trần đang đứng ở ngoài cửa ngơ ngác, nói: “Lên đi, bọn mình đưa cậu đi tìm cha.”

Không thể không nói, thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ vô tư cái gì gì đó quả nhiên là khác hẳn. Dù cho Tiểu Tịnh Trần lúc này đang ở trong trạng thái đứng trên bờ vực của sự bùng nổ thì bọn họ cũng biết dùng câu nói nào để cô bé vừa nghe liền quay về làm một cô bé ngoan ngoãn.

Quả nhiên vừa nghe thấy đi tìm cha thì Tiểu Tịnh Trần lập tức cong cong mặt mày, híp cả mắt lại, lắc lư cái mông rồi trèo lên xe. Cánh cửa xe đã bị hủy nát, cô bé cũng không hề để tâm, mà chỉ bám lấy khung cửa thò đầu ra bên ngoài, nói: “Khoai Tây, Quả Cà, Màn Thầu, Thái Bao, chúng ta đi nào.”

“Gào gào gào.”

“Khè khè khè.”

“Hú ú hú.”

Mang theo một người đầy máu me, nhóm thú cưng lập tức duy trì tốc độ tương đương với chiếc xe, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường gây án.

Hai phút đồng hồ sau đó bỗng tiếng còi xe cảnh sát vang vọng, vô số những chiếc xe mang theo ký hiệu đặc biệt đem cả con phố phong tỏa lại, cách ly những người bình thường ra khỏi thế giới máu me đáng sợ này.

Chiếc xe không có cửa phóng vút đi dưới ánh trăng bàng bạc, gió thổi lạnh thấu xương, làm rối tung mái tóc ngắn của bọn hó. Người bị bắt làm tù binh ngồi trên ghế lái phụ biết bản thân mình không phải là đối thủ của bất cứ một ai trong hai người Tống Siêu và Vệ Thủ, hắn ta liền không phản kháng nữa mà chỉ mang ánh mắt lạnh giá, nói: “Vệ Thủ, phản bội chúng tôi, cậu có biết sẽ có kết cục như thế nào không? Có phải cậu không cần cha mẹ, người nhà của mình nữa?”

Vệ Thủ cũng liếc nhìn hắn ta bằng một ánh mắt lạnh lẽo, không nói một lời, Tống Siêu lại vui vẻ, đáp thay: “Anh là đồ thiểu năng sao. Người nhà họ Vệ đều ở thành phố S, Bạch Hi Cảnh có đủ khả năng để thay đổi thông tin về thân phận của chúng tôi, bịt mắt được các người. Người nhà họ Vệ còn đang ở trong địa bàn của Bạch Hi Cảnh, có thể nói là an toàn hơn rất nhiều khi ở trong tầm bảo vệ của mấy người các anh. Không phải tôi nói khoác nhưng các người nếu như thật sự có thể ở dưới mí mắt của Bạch Hi Cảnh mà làm hại đến người nhà họ Vệ, thì sẽ không đến mức giết cái cô Bạch Tịnh Trần đây lại khó khăn như thế này.”

Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười hớn hở đầy đắc ý của Tống Siêu, người đó hung ác nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, lạnh lùng hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Cũng không biết có phải nguyên do là trời quá tối hay không mà trên cả con đường này bọn họ lại không hề gặp được bất cứ cái xe nào, cũng không hề đụng phải những tên ám sát. Bọn họ thuận lợi một đường, không gặp chút trở ngại nào mà đi lên cây cầu vượt biển. Ánh đèn trên cầu sáng như ban ngày, lại yên tĩnh đến mức một bóng người cũng không có.

Tống Siêu đang trong tâm trạng vui mừng, sắc mặt dần dần trầm hẳn xuống, nói: “Dường như có gì đó không đúng lắm...”

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên đoạn đường phía trước rầm một tiếng, xảy ra một vụ nổ. Những vụn đá làm bạn với sóng không khí ập thẳng vào mặt, sắc mặt Tống Siêu khẽ thay đổi. Cậu ta chửi một tiếng, điên cuồng đánh tay lái, nguy hiểm mà dừng xe ngay trước cái hố to bị nổ mà thành.

Tống Siêu quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua cửa kính phía sau xe thì thấy được mấy chiếc máy bay trực thăng đang dần dần tiến lại gần từ đằng xa. Chiếc trực thăng được trang bị vũ khí đầy đủ, chỉ với mắt thường cũng có thể nhìn thấy ở bên cửa trực thăng có giá súng máy và cả ống phóng tên lửa. Cậu ta lên tiếng chửi thề: “Con mẹ nó, bọn hắn thật sự nỡ dốc hết cả vốn liếng.”

Vệ Thủ lạnh nhạt mà quét mắt nhìn cậu ta một cái, trấn định chỉnh trang lại vũ khí đang có trong tay mình, nói: “Bốn mươi tám tên sát thủ, chết được bốn mươi sáu tên, hai tên phản bội. Mục tiêu ám sát lại không bị tổn hại đến một nửa sợi tóc. Bọn chúng không muốn đổ hết vốn liếng ra cũng khó.”

Tống Siêu tỏ vẻ tán đồng mà gật đầu, nhưng lập tức phản ứng lại, nói: “Không đúng, chết bốn mươi sáu người ở đâu ra, ở đây không phải vẫn còn có một...”

“Pằng!” Vệ Thủ không mang chút cảm xúc nào mà thu súng lại, bình tĩnh nhìn về phía Tống Siêu. Khóe miệng Tống Siêu kẽ giần giật, thầm nghĩ: đồ xấu xa.

“Cả một cây cầu chỉ có mỗi một chiếc xe là chúng ta, mục tiêu quá lớn. Hơn nữa là, chiếc xe yêu cầu quá cao về con đường chạy. Ở trên cầu chúng ta không thể nào thoát khỏi sự oanh tạc của máy bay trực thăng được.” Vệ Thủ xét theo tình hình thực tế, phân tích. Dù cho trước mắt tình huống có nguy cấp nhường nào, cậu ta cũng không tỏ ra một chút hoảng loạn nào.

Tống Siêu lười nhác tựa người mình trên xe, đôi mắt trừng trừng nhìn những chiếc trực thăng đang tiến lại gần. Đến ngay cả lái xe cũng chạy không thoát được, cậu ta sẽ không ngố đến mức cho rằng chỉ cần dùng đôi chân trần là có thể chạy nhanh hơn cả máy bay trực thăng. Cho nên, lúc này, cậu ta cũng rất bình tĩnh, hỏi: “Cậu muốn làm thế nào?”

Vệ Thủ lại trực tiếp đem ánh mắt mình rơi trên người những con thú dữ đang vây xung quanh chiếc xe, hỏi: “Tịnh Trần, thú cưng của cậu có thể cưỡi đi được không?”

“Hả?” Tiểu Tịnh Trần chớp lấy đôi mắt to thuần khiết của mình, mờ mịt nhìn Tống Siêu rồi lại liếc sang Vệ Thủ. Dù sao thì hai vị trúc mã này từ trước đến nay không bao giờ hy vọng vào cô bạn thanh mai này có thể hiểu được cái gì gọi là mưu kế, sách lược.

“Tốc độ chạy nhanh toàn lực của chúng nó vượt xa hơn tốc độ của chiếc xe gấp nhiều lần, tính cơ động cũng linh hoạt hơn nhiều so với xe cộ cứng ngắc. Nếu như bọn nó có thể cho chúng ta cưỡi, chúng ta có lẽ cũng còn một con đường sống.” Vệ Thủ tận tâm mà giải thích cho cô bé.

“Ồ.” Tiểu Tịnh Trần không nói thêm gì nữa mà lật người nhảy lên cái đầu to của Khoai Tây, bàn tay nhỏ chỉ một cái, ra lệnh: “Thái Bao cõng cậu ấy, Quả Cà cõng cậu ấy.”

Sắc mặt của Tống Siêu ngay lập tức đổi sang xanh lét, nói: “Dựa vào cái gì cậu ta ngồi trên lưng con hổ khí thế, còn mình lại ngồi trên một con rắn máu lạnh còn dinh dính hả, không công bằng!”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu lại nhìn cậu ta, nghiêm túc đáp: “Bởi vì Thái Bao không quen với cậu.”

“Mẹ nó, tôi không quen, lẽ nào cậu ta quen chắc. Còn không phải giống hệt mình, chưa từng thấy con hổ to lớn này bao giờ...”

“Khè khè khè.”

Tống Siêu vẫn còn chưa trút hết lời oán trách của mình thì Quả Cà đã chầm chậm trườn đến gần rồi. Nó thè cái lưỡi rắn, phơi nanh ra ngoài, âm u nhìn chằm chằm cậu ta.

Tống Siêu ngay lập tức tắt điện, nước mắt đầy mặt mà buồn tủi than: “Hu, mình không có ý kiến.”

Vệ Thủ xoay mình lại ngồi trên mãnh hổ, khí thế bá vương mà cúi đầu nhìn Tống Siêu đang bị con mãng xà nhìn chằm chằm tới mức cả người cứng đơ vẫn còn đang hóa đá tại vị trí cũ. Khóe miệng cậu ta cong lên, để lộ ra một nụ cười so với nước mắt cá sấu còn quý giá hơn và cả các loại khí chất cao quý lạnh lùng mà nói: “Xem ra Quả Cà rất thích cậu. Đừng rụt rè nữa, cậu hãy đi theo nó thôi!”