Một giờ, hai giờ đồng hồ sáng chính là thời khắc đêm tối không bóng người, trong khu chung cư yên tĩnh vô cùng, chỉ có ánh đèn đường vẫn đang lặng lẽ tỏa sáng. Tiểu Tịnh Trần khó khăn lắm mới lê người từ thang máy, đấu tranh đi xuống dưới. Bước ra khỏi cửa tòa nhà, đứng dưới ánh đèn đường sáng tỏ, cô bé quay đầu lại, ánh mắt sâu thăm thẳm chăm chú nhìn vào Quả Cà đang cuốn lấy eo của mình, nghiêm túc nói với nó: “Bọn em không thể cản nổi chị đâu.”
“Khè khè khè...”
“Gào gào gào...”
“Hú ú ú...”
Quả Cà không chút cam tâm tình nguyện mà buông chủ nhân của nó ra, tất cả những con dã thú khác cũng không thể không trả lại tự do cho chủ nhân. Tiểu Tịnh Trần hài lòng đem quần áo nhăn nhúm của mình vuốt phẳng lại. Mắt cô bé khẽ cong lên, bàn tay nhỏ vung lên, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi, đi tìm cha nào.”
Vậy là, một cô nhóc mang theo bốn con thú cưng có khí thế bá vương hùng hùng hổ hổ xông ra khỏi khu chung cư yên tĩnh.
Tiểu Tịnh Trần là một người mù đường toàn tập, đây cũng không phải bí mật gì, nhưng may mắn là vườn hoa của khu chung cư nhỏ này mới được mở rộng. Trước cổng lớn chỉ có một con đường, chỉ cần đi theo con đường này là cô bé có thể tiến vào nội thành. Tiểu Tịnh Trần tâm vô tạp niệm, ngược lại không cảm thấy đường dài đằng đẵng.
Khu vực nội thành náo nhiệt hơn rất nhiều so với khu nhà ở, nhóm trai xinh gái đẹp xanh xanh đỏ đỏ nửa đêm canh ba vẫn chưa đi ngủ, có một đống người ra ngoài tìm kiếm cảm giác kích thích.
Tiểu Tịnh Trần không hề có ý định trốn tránh ánh mắt của người khác. Cô bé lấy tư thế tiêu chuẩn đi đều bước, bước chậm rãi, sải chân trên đường phố. Đang đi vui vẻ, đột nhiên vòng eo bị thắt lại, Quả Cà trực tiếp cuốn lấy cô bé lách mình co lại vào trong một con ngõ nhỏ bên cạnh. Màn Thầu, Thái Bao và Khoai Tây cũng chạy ngay phía sau.
Tiểu Tịnh Trần khẽ lay động hai tai của mình, nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn cùng với tiếng nam nữ cười cười nói nói qua lại phía đầu ngõ. Đó là một nhóm người trẻ có độ tuổi tuyệt đối không vượt quá hai mươi nhưng lại đem tóc mình nhuộm lòe loẹt đủ loại màu sắc.
Đợi đám người đi xa, cái đầu to của Quả Cà mới thò ra ngoài từ phía sâu trong ngõ. Đôi đồng tử dựng đứng màu vàng kim xoay vòng vòng, đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Ở ngay phía trên cái đầu của nó, một cái đầu sói cũng vươn ra, cùng hàng với hai chúng nó là một cái đầu hổ lớn, và phía trên đầu của con hổ lớn là cái đầu của một con sư tử lớn. Trên đỉnh đầu đầy lông mềm mại mượt mà của sư tử là một cô gái với vẻ đẹp tuyệt trần đang ló đầu ra.
Tiểu Tịnh Trần cúi đầu nhìn một chút đầu lớn của bốn con mãnh thú đang xếp thành hàng thẳng tắp như thân cây, hiếu kỳ mà hỏi: “Làm sao thế?”
Bốn cái đầu thú đối mắt nhìn nhau một cái, đuôi của Quả Cả liền cuộn lại, đem cô gái đang ở trên đỉnh đầu của sư tử ném xuống dưới đất. Tiểu Tịnh Trần lật người một cái, an toàn hạ cánh, quay đầu lại, khó hiểu mà liếc nhóm thú cưng dũng mãnh một cái, mơ hồ mà túm lấy đầu tóc của mình. Cô bé tiếp tục đi thẳng về phía trước, cô gái một lòng một dạ đi tìm cha hoàn toàn không chú ý đến bốn con dã thú có dáng vẻ giống như kẻ trộm khom mình nằm rạp mà tiến về phía trước ở sau lưng mình.
Hết cách rồi, nửa đêm canh ba như thế này, nếu như bị người khác nhìn thấy bốn con thú dữ biến dị lẩn trốn ở đầu đường thế này, vậy chắc chắn sẽ dẫn đến hoảng loạn. Nhóm mãnh thú không sợ sự hỗn loạn, nhưng sợ sẽ làm lỡ thời gian chủ nhân tìm cha, cái tội danh này bọn chúng nuốt không trôi được mà, hu hu...
Vậy là dưới sự ứng đối đầy linh hoạt của đám thú cưng, suốt cả đường đi bọn họ thuận lợi, không gặp chút cản trở nào mà né tránh đoàn người đi đường, chầm chậm tiếp cận vị trí của người cha trong truyền thuyết.
Lại nói, thế mà không hề có một sinh vật nào phản ứng xem phương hướng của cha rốt cuộc là ở bên nào sao?
Ở một căn biệt thự vùng ngoại ô nào đó, khung cảnh tối lửa tắt đèn yên tĩnh đến vô cùng, một chuỗi những tiếng chuông di động đã phá vỡ bầu không khí yên ắng này.
Bạch Hi Cảnh đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng sách, lấy di động ra, mặt không mang chút cảm xúc nào nhìn về phía sân không một bóng người dưới tầng, nói: “Alo.”
Cũng không biết đối phương bên kia nói những gì mà sắc mặt Bạch Hi Cảnh đột nhiên biến đổi, anh nói: “Không phải tôi đã dặn con bé ở nhà rồi sao, ai cho con bé ra ngoài.”
Ngồi trên ghế sô pha ngủ gà ngủ gật, Đại Sơn giật mình một cái ngồi phắt dậy, kinh ngạc há miệng ra vài lần, nhìn về phía Tiểu Sơn.
Mới vừa rồi anh hình như đã nghe thấy tiếng quát lớn của Đại ca thì phải? Đại tiểu thư ra ngoài cái gì gì đó quả nhiên là do anh nằm mơ thôi đúng không!!
Tiểu Sơn giống như không nhìn thấy sự mong mỏi trong ánh mắt của anh ta, đau thương gật đầu xác nhận. Huynh đài à, huynh không có nằm mơ đâu!
“Đáng chết.” Bạch Hi Cảnh hung ác gằn giọng mắng một tiếng, quăng di động đi, túm lấy áo khoác đang vắt lên lưng tựa của cái ghế sô pha rồi xông ra bên ngoài. Thế nhưng, vừa mới xông ra đến cửa lớn, cả người anh đột nhiên cứng lại. Đôi môi nhợt nhạt không còn giọt máu khẽ mấp máy vài cái, sắc mặt trắng bệch, hung ác nhắm lại mắt của mình vài lần, đến lúc mở mắt ra thì đã bình tĩnh lại. Thế nhưng giọng nói lạnh nhạt lại mang theo sự bất đắc dĩ không thể phát giác được. Anh nói với hai anh em sinh đôi: “Đại Sơn, Tiểu Sơn, các cậu đi đón con bé... Các cậu là người mà tôi tin cậy nhất, đừng khiến cho tôi lại thấy thất vọng.”
Đại Sơn và Tiểu Sơn nhìn nhau một cái, đồng loạt đứng thẳng dậy. Đại Sơn cũng thu lại dáng vẻ cười vui cợt nhả của mình, nghiêm túc đáp: “Đại ca, anh yên tâm, chỉ cần chúng em không chết, đảm bảo Đại tiểu thư sẽ không mất một sợi tóc nào.”
“...” Bạch Hi Cảnh hít vào một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, xua tay, không nói gì.
Trong khu nội thành, trên nóc nhà của tòa nhà Thiên Thành, một bóng đen mặc quần áo thể thao màu đen đang núp mình ở trong góc khuất. Hắn ta quỳ một chân trên đất, hai tay đang nâng một khẩu súng bắn tỉa, ống ngắm bắn kiên nhẫn tìm kiếm mục tiêu của mình.
Tòa nhà Thiên Thành là tòa nhà cao nhất trong khu vực này, đứng ở trên đỉnh tòa nhà có thể bao quát phạm vi đến hàng nghìn mét vào trong mắt. Ống ngắm bắn tỉ mỉ lướt đi một vòng, đột nhiên dừng lại. Khóe miệng của người đàn ông lộ ra một nụ cười lạnh lùng, tìm được mục tiêu rồi.
Dưới tòa nhà đối diện với tòa nhà Thiên Thành, một cô gái đang mặc quần áo thể thao màu trắng đã bị ống kính ngắm bắn ghim chặt. Ngón tay của tay súng bắn tỉa bóp lấy cò súng, từ từ co lại.
Cô gái trong tầm ngắm của ống ngắm bỗng nhiên xoay người lại ngước đầu lên. Một đôi mắt to đen nhánh dường như có thể xuyên thấu qua màn đêm, xuyên về phía đầu ngắm, không hề chớp mắt mà khóa chặt lấy người ở sau ống ngắm của khẩu súng. Tay bắn tỉa trong lòng bỗng nhiên lạnh buốt, hắn ta theo bản năng mà bóp cò súng. Một tiếng vèo vang lên, đầu đạn xuyên qua nòng giảm thanh trên đầu súng mà bắn vút ra ngoài, dường như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tay súng bắn tỉa lại giống hệt như bị ma ám, trong đầu chỉ còn nghĩ đến đôi mắt đen thẫm như mực đó. Hắn ta biết mình đã bị lộ rồi, hắn ta thậm chí còn không có tâm trạng mà nhìn xem mục tiêu có bị bắn trúng hay không mà trực tiếp thu dọn đồ đạc thoát thân.
Tay súng bắn tỉa điêu luyện nhanh chóng đem khẩu súng tháo dỡ xong đặt vào trong vali xách tay, đội cái mũ phía sau áo thể thao lên đầu mình. Sau đó, hắn ta cúi thấp đầu lao vào hành lang tối om, lấy tốc độ như chạy thi một trăm mét mà cấp tốc xông thẳng xuống tầng dưới của tòa nhà.
Bên trong hành lang rất yên tĩnh, bởi vì ấn tượng ban đầu giữ vai trò quyết định nên hắn ta đã bắt đầu nghi ngờ chủ nhân của đôi mắt trước đó. Tay súng bắn tỉa lấy toàn bộ tinh thần đề phòng, ba mươi sáu nghìn lỗ chân lông trên người hắn ta đều căng thẳng thủ thế chờ đợi. Thế nhưng ngoài dự liệu của hắn ta, thẳng đến khi hắn ta xuống đến tầng một, bước ra khỏi cửa tòa nhà, cũng không gặp bất cứ sự công kích nào. Tay súng bắn tỉa không khỏi có chút nghi hoặc. Chẳng lẽ lúc nãy đôi mắt đó nhìn về phía hắn ta chỉ là do ngẫu nhiên, cô ta kỳ thực không hề phát hiện ra mình sao?
Vẫn còn đang chìm trong mối nghi hoặc, tay súng bắn tỉa đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân hơi rung chuyển. Hơn nữa còn cách người mình càng ngày càng gần. Hắn ta bị dọa đến mức nhảy dựng lên, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thì ập vào mắt hắn là đôi đồng tử dựng đứng màu vàng kim lạnh lẽo Hắn ta hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi đến mức quên cả nhịp hô hấp.
Ký ức cuối cùng của tay súng bắn tỉa chính là con trăn khổng lồ đó há cái miệng rộng của nó ra, và cả bốn chiếc nanh độc nhọn hoắt trong miệng nó nữa.
Quả Cà trực tiếp đem cái tên khốn to gan lớn mật dám chĩa súng vào Tiểu Tịnh Trần kia cắn cho chết tươi. Thi thể thì tùy tiện ném ở trong một con ngõ tối lạnh lẽo ẩm thấp. Dĩ nhiên là, những người vệ sĩ âm thầm theo sau bảo vệ ẩn mình trong bóng tối lại bị lệnh cưỡng chế không được can thiệp vào bất kỳ hành động nào của Đại tiểu thư và sẽ phải xử lý phần còn lại rồi.
Quả Cà trở lại bên cạnh chủ nhân thì thấy chủ nhân thuộc hàng ngố của nó đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn lỗ đạn trên mặt đất, mặt không cảm xúc mà vẽ vòng tròn.
Ngã tư ngay phía trước mặt đột nhiên vang lên một loạt những âm thanh hỗn loạn chói tai của tiếng quay xe và phanh gấp. Tiểu Tịnh Trần vô thức mà ngẩng đầu lên nhìn, cô bé liền thấy bốn chiếc xe riêng có màu đen đang lấy khí thế sét đánh xông thẳng về phía bản thân mình. Cửa sổ xe rung lên rồi bị kéo xuống, mấy khẩu súng chĩa ra, nòng súng chỉ thẳng vào Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần mặc dù có chút ngốc, thế nhưng trình độ mẫn cảm của cô bé đối với nguy hiểm thậm chí còn vượt qua cả dã thú. Đầu cô bé nghiêng sang bên một cái, xoay người lại, hai chân đạp lên mặt tường một cái, bay người về phía sau. Viên đạn vèo vèo sượt qua ngay dưới người cô bé, va vào trên người của đám thú cưng. Đáng tiếc, viên đạn mà đủ để lấy mạng chỉ với một phát lại không thể phá vỡ phòng ngự của đám thú cưng. Ngoài việc khiến cho lông tơ của bọn chúng bị uốn cong ra thì căn bản là không tạo được một chút tổn hại nào.
“Gào gào gào...”
“Hú ú ú...”
“Khè khè khè...”
Mặc dù bản thân không bị thương, thế nhưng những viên đạn đó vốn dĩ là nhắm về hướng chủ nhân của chúng. Bốn con thú hung mãnh ngay lập tức nổi giận. Chúng nó gầm gào lên một tiếng, xoay người lại, không chút do dự mà lao thẳng đến phía bốn chiếc xe nhỏ bé đó.
Sư tử Khoai Tây đột nhiên nhảy lên, lấy tư thế đè đầu cưỡi cổ mạnh mẽ đập lên nóc xe. Cả chiếc xe nhỏ đều chấn động đến mức suýt chút nữa thì lật nghiêng. Khoai Tây phẫn nộ gầm lên một tiếng, móng vuốt bén nhọn của nó trực tiếp xuyên qua nóc xe, bàn chân rắn chắc của nó quét một cái, cả cái nóc xe đều bị xé nát, để lộ ra bốn tên mặc đồ màu đen bên trong. Cuối cùng đầu xe nghiêng một cái, lao thẳng lên phần đường dành cho người đi bộ, lao vào bức tường, nát tan.
Mãnh hổ Thái Bao mặc dù không có thân thể to như Khoai Tây, thế nhưng nanh hổ của nó lại càng sắc nhọn hơn răng sư tử. Bốn móng vuốt của nó móc lấy nóc của chiếc xe, trực tiếp lấy răng lợi đem nóc xe cắn thành mảnh vụn, chiếc xe mất khống chế lao thẳng vào cột điện. Thái Bao hú lên một tiếng kỳ lạ, bận rộn không ngừng mà nhảy xuống đất, vắt chân lên cổ chạy lấy người. Phần cột điện bị gãy rồi rơi xuống, trực tiếp đem cái xe con đập thành đống sắt vụn. Vua sói Màn Thầu có thể trạng còn nhỏ hơn so với Thái Bao và Khoai Tây, hơn nữa móng vuốt sói của nó không thích hợp để lật bay nóc xe. Vậy là, nó dứt khoát đâm xuyên qua, xông thẳng vào bên trong xem, nó còn rất đắc ý mà ngẩng cổ sói lên, đối mặt với ánh trăng hú dài. Sau đó trước khi chiếc xe bị tông hỏng, nó nhanh chóng tránh thoát.
Quả Cà là tiêu sái nhất. Nó trực tiếp nằm thẳng mình rắn trên mặt đất, đợi đến khi chiếc xe cuối cùng phanh lại không kịp thì cũng là lúc nó xông đến. Thân rắn của nó cuộn một cái là có thể bao lấy chiếc xe nhỏ. Sau đó nó từ từ ép chặt lại, chiếc xe phát ra những tiếng loảng xoảng của kim loại khi bị biến dạng. Cuối cùng, cả chiếc xe cùng với đám người ở bên trong đều bị cuốn, xoắn thành bánh quẩy rồi.
Trước sau tổng cộng hết không đến ba phút đồng hồ, bốn chiếc xe toàn bộ đã trở thành phế liệu, mười sáu cái mạng người đã biến mất.
Tiểu Tịnh Trần đứng ở bên đường, mặt không mang chút cảm xúc mà nhìn đám thú cưng của mình làm xằng làm bậy. Đáng tiếc, chỉ ngoại trừ dòng máu đang chảy ra thành dòng từ kẽ hở của chiếc xe đã bị đập nát kia, đến một cái thi thể cô bé cũng không nhìn thấy.
Tiếng động của những chiếc xe khi bị va chạm và nổ tung rất lớn, dẫn tới sự quan sát và chú ý của không ít người qua đường. Chỉ là con đường này hơi lệch tâm một chút, đám người muốn chạy đến nơi này tham gia náo nhiệt cũng cần có chút thời gian. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có nhu cầu tự giác rời khỏi hiện trường nơi xảy ra án mạng. Nhóm thú cưng càng không biết được cái quái gì được gọi là xóa dấu vết đáng nghi. Mắt thấy tội phạm giết người sắp bị bắt sống ngay tại hiện trường, phía đầu đường lại vang lên những tiếng quay đầu xe và phanh gấp đầy hỗn loạn.
Bốn con thú cưng hung dữ đột nhiên ngẩng đầu, móng vuốt sắc bén cắm trên mặt đất, nhe răng há miệng, khát máu mà nhìn tám chiếc xe nhỏ đang lao đến công kích với tốc độ cực nhanh kia.
Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi của mình lại, đôi mắt đen thẫm dần dần đậm hơn, cuối cùng màu mắt cô bé lại như màn đêm đen, tối đến vô cùng.
Đầu tiên là bị tay súng bắn tỉa ngắm bắn, sau đó lại bị đám người mặc áo đen trong bốn chiếc xe nhỏ đuổi giết. Hiện giờ ấy thế mà lại có hai mươi tư cái nòng súng đang chĩa thẳng vào mình mà xông đến. Dù cho có là Phật thì cũng sẽ tức giận, càng không nói đến tu dưỡng của cô em gái bạo lực này cách Phật thật sự vẫn còn có một đoạn khoảng cách không nhỏ chút nào.